13/09/2015 - 08:54

Về nhà

 

Cuộc sống phố chật chội, bộn bề với núi công việc. Những chiều tan tầm, dòng người chen chúc, ai cũng bải hoải mệt mỏi sau một ngày tất tả. Rồi một buổi chớm mùa sang, cơn gió nhẹ nhàng thổi, màu nắng của ngày mới tươi tắn đậu trên bậu cửa. Ta chợt nhớ khoảng sân lát gạch tàu cổ kính, nhớ cảm giác mở cánh cửa sổ đón ngày mới trong ánh bình minh quê nhà. Tự dưng muốn chạy thật nhanh về nhà…

Về nhà để được mải miết nhìn con đường đầu ngõ, chờ mẹ đi chợ sáng về giữa tiếng chim sâu líu xíu gọi nhau trong trẻo. Nắng mới lọt thỏm trong những vòm lá xanh um. Ta thấy nhẹ bâng, bất chợt dang tay chạy ra đầu ngõ đón mẹ, rồi lẽo đẽo cầm bịt cốm gạo chạy theo dấu chân mẹ về…

Ở nhà, mùa nào hương ấy. Mùa mưa có hương ổi chua giòn trong vườn. Mùi mận hồng đào đá tỏa hương ngọt lừ. Mùi thơm của chuối chín bói chim ăn vài trái, mùi thanh trà dịu nhẹ. Mùi chua thanh của nồi canh chua chùm ruột… Giữa ngạt ngào hương thơm, ta ngồi bên chiếc radio cũ kĩ lơ đãng theo những tình khúc. Ta cũng ngồi dưới thềm ba trưa hè, nhắm mắt nghe gió đùa trên tóc. Ta nằm trên võng đu đưa trong vườn nhà kẽo kẹt, hoài niệm chuyện xưa mùa cũ. Chợt muốn nhìn nụ cười trong veo trên khuôn mặt dầu dãi nắng mưa của mẹ…

Ta chân trần chạy nhảy từ cửa nhà trước ra cửa nhà sau, đuổi bầy gà, la ó con Phèn và con mèo tam thể đang chạy giỡn trước sân trong buổi chiều nắng đổ nghiêng đầu. Rồi ta sẽ ngồi ngắm ráng chiều đỏ quạch, chạy đuổi theo vài cơn gió lãng đãng đi hoang. Vể nhà, không thể thiếu cảm giác an toàn khi ngồi nổi lửa nấu cơm chiều, hít mùi khói quê, nghe tiếng chim vịt. Khi con bìm bịp đậu trên tàu dừa gọi con nước lớn, ta xách đầy hai lu nước dành cho mẹ. Những buổi cơm chiều nghèo với ơ hủn hỉn kho quẹt, tô canh rau tập tàng. Tất cả bày ra chiếc chiếu trải trước thềm ba, mà cả nhà quây quần bên nhau trong tiếng cười đoàn tụ.

Về nhà để đêm nghe con vạc sành gọi bạn, lũ chim ăn đêm gọi nhau, để những đêm mưa lội ruộng soi nhái, khai rãnh thoát nước. Ta còn tận hưởng tiếng gà gọi canh, tiếng gió rít qua cây mù u trong vườn… Về nhà, những phiền muộn như được trút bỏ thật nhẹ nhàng!

NGUYỄN THÀNH

Chia sẻ bài viết