Truyện ngắn: Phát Dương
Sớm thức dậy định chạy bộ một vòng, đụng cơn bấc lạnh run, Mười chui vô mền ngủ tiếp, tưởng mới có chút tới gần mười hai giờ trưa. Trời lạnh mà nắng vẫn đẹp chứa chan. Dường như cái lạnh càng làm nắng vàng hơn, giăng mịn như những tấm lụa, chạm da ấm sực. Và thơm mùi của những vạt cỏ và bông. Thứ mùi làm má ai cũng hây hây, nhìn ai cũng hớn hở. Chạy xe ngoài đường, gặp ai Mười cũng muốn vịn lại tặng một nụ cười.
Mười đảo một vòng bờ hồ, kiếm mua gì đem vô quán cà phê ăn vặt. Bữa nay cô làm bài thuyết trình cho xong, chắc trầm quán tới tối. Giữa cái lạnh se se và nắng phơn phớn ấm, mũi Mười bắt được tín hiệu thơm phưng phức. Mùi bột quấy mịn trộn trứng, gợi nhớ bếp than tí tách lửa, đám con nít xúm xít ngồi quanh chờ chín. Và nhớ cảm giác giòn tan ngoài rìa, ngọt mềm dần trong, trời lạnh này ăn ngon tê đầu lưỡi. Ở thành phố, mùi bánh kẹp nhen lên mới lạ làm sao.
Mười tấp xe vô, cười rạng rỡ kêu ba cái chị ơi. Có hai người tới trước, đang đợi bánh. Chị bán bánh cười, kêu đợi chút nghe em, lóng ngóng vật lộn với cái bếp ga trở chứng. Cái xe của chị nhỏ xíu, ở trên có miếng thiếc quây lại che bếp. Ngọn lửa gặp lạnh cũng run, yểu xìu không làm bánh chín nhanh kịp bán. Sợ khách chờ lâu, chị càng vội, bột đổ hết ra ngoài dính đầy bếp ga. Bột bén lửa, khô cứng lại và thơm điếc mũi.
Chị vừa trở bánh, vừa than, gió vầy hao ga quá. Rồi chị khéo léo dùng dao lấy bánh ra khỏi khuôn, thoa dầu, múc bột đổ tiếp cái kế. Mười nhìn cái bánh vàng tươi, những chỗ ngả cam nâu nhìn thôi cũng biết giòn rụm.
- Chỗ này chỗ của bà bán ốc, nay bà nghỉ, chị bán ké - chị nói nhỏ - Phải chị mướn được chỗ này he, chị đóng lò ngồi đổ bánh, phẻ re chứ đâu có cực vầy cưng!
Hèn chi trước giờ Mười không thấy chị. Ngó chừng chị cũng mới ra bán chưa lâu. Cái cách chị cười và xởi lởi kể chuyện mình với người lạ dễ dàng như nói chuyện với người nhà, Mười đoán chị ở quê mới lên. Nếp quê còn đầm trong màu áo bà ba chị mặc.
Cầm bịch bánh kẹp, Mười nghe hơi nóng lan khắp bàn tay. Bánh mới ra lò nóng hôi hổi, cô lấy một cái ra ăn tại chỗ. Ngon dữ thần. Không biết do chị pha bột có bí quyết riêng, hay tại vì nó gắn với những ký ức, mà miếng bánh nào cũng tẩm vô răng lịm ngọt. Lâu dữ lắm rồi mới được ăn lại. Nhớ hồi xưa có ông chú bán trước trường Mười, chỉ hai trăm đồng một cái. Giờ giá là năm ngàn. Lâu lâu về quê, Mười vẫn thấy chú lộc cộc đạp chiếc xe già hơn cả chú đi bán. Mười nhìn chị luôn tay đổ bánh, tự hỏi mỗi ngày chị bán được nhiêu cái, rồi đủ sống không? Mà sao chị cứ cười luôn miệng, giống như một cây bông trữ trong lòng nhiều nụ lắm?
* * *
Ăn riết thành mối ruột, lâu lâu Mười hay được chị cho thêm. Trả tiền thì chị la, có chút bột dư, nhiêu đâu cưng ơi. Ðể cảm ơn chị, Mười hay rủ bạn bè tới ủng hộ. Mà kiếm được chị hơi khó. Chị đẩy xe bán dài dài. Không biết chừng nào chị mới mướn được chỗ ngồi bán. Mười nghĩ, rồi tiền bán bánh đủ trả tiền chỗ ngồi không?
Bữa nay chị cũng cho Mười thêm một cái. Có anh khách bắt cái ghế nhựa ngồi kế bên, ẵm theo đứa nhỏ. Chà, khách vui tính ghê, ra ăn bánh kẹp còn xách ghế, đem con theo. Lát đứa nhỏ khóc, thấy chị lấy trong hộc xe ra bình sữa đưa anh cho nó bú, Mười mới biết hai người là người nhà.
- Anh đó em trai chị hả? Ðẹp trai dữ - Mười như mọi lần, lấy bánh ra ăn tại chỗ và vô tư hỏi.
Chị nhìn Mười mấy giây, đôi mắt đảo đi chỗ khác, kịp lúc khách tới mua bánh.
- Chờ chút nhe cưng! - Chị nói với khách rồi quay qua nói với Mười - Ừa em họ chị ra phụ đó, đẹp trai he!
Mười gật gật đầu, miệng nhai bánh. Không biết có phải nết ăn của cô kỳ quá không, anh nhìn khó chịu ra mặt. Hai chị em mà ngộ thiệt, ông em không thân thiện như chị gì hết trơn. Cô bỏ phần bánh còn lại vô ba lô, chào chị rồi chạy đi. Chớ có người nhìn quạu quọ như vầy, ăn sao ngon nữa.
* * *
Dạo này Mười không thấy chị nữa. Cô đảo xe kiếm thử mấy lần, xe bánh của chị dường như biến mất. Cô chỉ bắt gặp những khoảng trống và những cơn gió bấc thổi tứ tung khiến lòng ngả tím. Cảm giác hụt hẫng như thấy một nụ bông, trông chờ ngày nó bung cánh để cuối cùng gió làm rụng mất.
Mười đoán có khi chồng chị bắt về lo con. Chớ nó còn nhỏ xíu, đâu để cho em trai chị giữ hoài được. Hay chị dọn đi vùng khác rồi? Mười chưa kịp hỏi quê chị nữa. Hay chị về quê ăn Tết? Dám lắm à, gì chứ Tết sát rạt bên mình rồi.
Nhắc quê mới nhớ, hổm rày đa cấp hoành hành quá trời, lan tới dưới quê luôn. Mười nghe ba má kể, làng xóm nghe nhiều tiền thì ham, như bị bỏ bùa. Có người còn bán đất bán ruộng, với ước mơ vài tháng lên nhà lầu chạy xe hơi. Xe, nhà đâu không thấy, chỉ thấy đám hàng dỏm nhập về lô lốc không ai chịu mua. Tiền bị ôm mất hết, chỉ biết khóc ròng.
Hôm bữa Mười có nghe chị nhắc vụ chị tính kiếm thêm. Sao mà Mười lo quá. Cô tự đánh lừa mình, chắc là chị có việc gia đình nên nghỉ vài bữa. Mai mốt chị bán lại chứ gì. Hổng chừng chị kiếm được việc gì mới tốt hơn. Biết đâu có khi Mười sẽ thấy chị ngồi bán bún, hay bán bánh canh gì đó, có bàn ghế đàng hoàng.
* * *
Thấy Mười cứ đảo xe ngang hoài, bà bán ốc ngoắc vô:
- Bây kiếm con nhỏ bán bánh kẹp phải hông?
Mười mừng rơn, gật đầu dạ dạ lia lịa. Bà vỗ vỗ ghế, kêu cô ngồi xuống rồi kể cho nghe. Nghe tới đâu Mười ngỡ ngàng tới đó. Hóa ra chị cùng quê với cô. Bị chồng bỏ, một mình nuôi con. Trước làm mướn dưới quê, giờ lên đây mượn tiền đóng xe bánh kẹp:
- Bây biết sao nó rời quê đi hông? Tại cái thằng trẻ măng đẹp trai đó. Em đâu mà em, người ta thương nó đó! Nó sợ điều tiếng nên lên đây tránh.
Mười nghe sóng lưng bị gió bấc sờ lạnh lạnh. Hèn chi anh nhìn cô khó chịu vậy.
Bà bán ốc kể, hồi trước anh thương chị lắm. Mà ba má chị chê anh nghèo, nghề ngỗng gì chưa có. Ba má gả chị cho chủ trại ghe xóm bên để con gái có chỗ nương tựa vững chắc. Ai ngờ, chồng chị giàu kiểu ke re cắc rắc. Một xu cũng không mẻ được. Còn thêm mê rượu, mà có rượu vô là đánh chị. Trước đứa này, chị sẩy hết một đứa rồi. Cũng do chồng đánh. Rồi chồng chị có mèo, bỏ chị cái một. Con chung là con gái nên chê không nhận, chờ vợ mới đẻ cho thằng con trai. Anh quay lại ngỏ lời, kiên quyết muốn cưới chị, mặc gia đình ngăn cản. Chị biểu anh còn tương lai, còn tuổi trẻ, cần gì ở người lỡ làng như chị.
- Y hệt trong phim mày ơi! - Bà bán ốc vỗ đùi làm Mười giật mình - Tụi nó cuối cùng cũng quyết định dắt nhau rời quê lên đây.
Bà lại tiếp tục. Anh xin làm bảo vệ quán cà phê, chị bán bánh kẹp dạo. Con gửi mấy người chung trọ coi giùm. Có mấy cái bánh, sống sao nổi. Thêm ba má anh lên quậy, đòi bắt anh về. Chị nhiều lần tính ẵm con đi trốn anh cho rồi, nhưng bị anh phát hiện cản lại. Anh thương chị nhiều, nhiều lắm. Giờ không biết anh chị ra sao...
* * *
Mười thật sự ngưỡng mộ tình cảm của anh và chị. Con người ai cũng có quyền hạnh phúc mà. Còn nụ thì còn được trổ bông. Mười tin, những cái nụ tình cảm của hai anh chị nhất định sẽ bung nở rạng rỡ. Và Mười mong một ngày nào đó gặp lại, hai anh chị đã được cưới hỏi đàng hoàng. Hoặc ít nhất ổn định hơn.
Dù khó khăn cỡ nào đi nữa, Mười tin hai người sẽ vượt qua được hết. Nhìn cái cách chị cười, đủ biết chị nghị lực cỡ nào. Nhìn cái cách anh chăm sóc đứa con không phải của mình đi, đủ biết anh thương chị bao nhiêu. Những cái nụ sẽ còn trổ tiếp nhiều nhiều mùa bông nữa!