23/07/2016 - 16:43

Kẻ si tình

Truyện ngắn: NGUYỄN NGỌC TUYẾT

Ông già đúng là kẻ si tình. Ai cũng nói vậy chứ phải đâu mình anh, kẻ viết báo nhỏ nhoi này. Nhìn cái ghe mục nát ông chui ra chui vào mỗi ngày, nhìn cái cảnh ông run run đi xuống bến sông khỏa nước rửa rau để luộc chấm nước tương, rồi lập cập đi mua thuốc chăm vợ lúc đau ốm, ai mà không nao lòng. Vậy cho nên khi bài viết về hoàn cảnh khó khăn bi đát của hai vợ chồng già ở cái xóm xa xôi miệt vườn này vừa đưa lên, thiên hạ ùn ùn gởi tiền về tòa soạn. Anh nhận tiền tòa soạn chuyển, nhận cả lời nhắn nhủ của anh em đồng nghiệp:

- Anh đem hai triệu đồng đưa trước cho ông Tư. Nhớ về kể tình hình nghe!

Vậy là chạy ù xuống xã. Chỗ đậu ghe của ông già đang khách khứa rần rần bởi hôm nay là đám giỗ người đồng đội cũ trên nhà má Sáng, tên người cán bộ phụ nữ tốt bụng ấy. Má tham gia cách mạng cả đời, sau giải phóng về giữ nghĩa trang thành phố rồi nghỉ hưu về đây, năm nào vào đúng ngày, má cũng tổ chức giỗ cho bạn chiến đấu. Các ban ngành đoàn thể địa phương và đồng đội cũ thường về, cũng là để họp mặt. Má Sang cũng mời hàng xóm quanh nhà. Ông già Tư sở dĩ đậu ghe được dưới bến vì là đồng chí cũ, thấy hoàn cảnh thắt ngặt nên má Sáng bảo bọc, có món gì ngon cũng mời ông Tư lấy thảo.

Đưa tiền cho ông, anh gợi ý:

- Hay ông Tư gởi cho má Sáng giữ giùm, khi nào cần lên lấy.

 

Nói vậy cũng là để đề phòng mất mát, nhưng ông già cứ khư khư:

- Không, để tui giữ rồi đưa cho bả đi chợ, tiện hơn.

- Mà bà Tư đâu rồi?

- Lên Bình Thủy thăm con gái, mai mới về.

Chừng ngồi ăn giỗ, mấy bà lối xóm khều nhà báo, cằn nhằn:

- Sao anh đưa tiền cho ông Tư, vài bữa là bả "cuộn" đi hết à!

- ?

- Anh không biết ông già si tình đến mê muội sao? Đâu phải ổng hổng có nhà. Căn nhà tình thương con gái ổng ở một mình trên kia kìa. Tại nó không thuận với vợ sau của ba nó, nên ông Tư bỏ nhà xuống đây đó - một người khác thì thào.

- Mấy nhà báo viết làm như ổng tội nghiệp lắm. Ổng si tình bà này từ hồi vợ còn sống mà. Bởi vậy mấy đứa con đâu chịu. Vậy rồi cuốn gói theo nhân tình. Ở ghe mục cũng đáng đời.

Nghe đến đó anh hơi "chết điếng". Một ông bàn bên lại kề tai nói nhỏ:

- Mấy bà đó ghét bà Tư tính tình khép kín, ít giao tiếp, nên nói vậy thôi. Chứ hai người sống với nhau hơn chục năm nay sau khi bà lớn mất, có phải nhân tình nhân ngãi gì đâu.

Anh lại vững dạ. Phải rồi, trước khi viết bài anh cũng hỏi tường tận hoàn cảnh của ông Tư ở ủy ban xã. Mấy lần xuống đây ông già cũng tâm sự: Hồi đó vợ trước mất một thời gian, tui đau một trận dữ lắm, nhờ có bả chăm sóc suốt mấy tháng trời mới giữ lại được mạng già, bởi vậy tui phải sống cho tròn cái tình nghĩa với bả.

Cứ nhìn cái cách nói chuyện của ông Tư với vợ, nhìn ánh mắt trìu mến trông theo cái bóng gù gù của bà Tư đi xuống bến, rồi nghe những câu nói ngọt lịm tưởng như thốt ra từ miệng một chàng trai mới bước vào đường yêu chứ không phải một ông già ngoài 70 tuổi, mới thấy đằng sau cái chuyện tình nghĩa ông nói còn có điều gì đó khác. Tình yêu chăng? Sự say mê chăng? Anh vẫn thắc mắc. Người phụ nữ nhỏ nhắn, lưng còng xuống theo từng bước đi và mặt mũi hết sức bình thường đó, làm sao mà bị đồn ra chuyện làm cho ông già đắm đuối đến nỗi bỏ cả nhà cửa đi theo để chịu cuộc sống vất vả, no đói không chừng như thế này? Mà bà có trẻ trung gì hơn đâu, tuổi cũng suýt soát ông già đấy thôi.

Anh nhớ người phụ nữ lam lũ ấy rất ít nói. Bà có nụ cười đầy vẻ nghi ngại và dường như muốn tránh né nhà báo hám chuyện:

- Tụi tôi già cả rồi, sống với nhau cũng là cái nghĩa bầu bạn. Tôi có ham gì nhà cửa sự sản của ổng đâu. Con cái nó không hiểu nên đành phải ra đây tá túc tạm bợ thôi.

Bà có vẻ mặt tư lự và ánh nhìn xa vắng quá. Có lẽ bà không muốn chia sẻ tâm sự với ai nên anh tuy còn rất tò mò mà phải cụt hứng rút lui.

Đêm về, anh vắt tay lên trán, nghĩ hoài về những lời bàn tán của hai cánh đàn ông và phụ nữ ở chỗ ông Tư, không biết bên nào đúng. Đồng lúc lại nhớ cái cảnh đám thanh niên ở cơ quan nào đó mang xách lũ khũ vừa tiền, vừa quà đến cho ông Tư hồi sáng. Thì ra bài báo của anh có sức lan tỏa cũng khá đấy chứ. Anh thấy ấm lòng bởi cái tình của mọi người vẫn còn đậm đà trong đời sống quay cuồng này.

***

Anh lại chạy xuống xã đưa thêm tiền độc giả gởi tặng ông già. Lần này trong lòng có chút băn khoăn. Không biết ông già có xứng với những tình cảm ưu ái này không, không biết anh có cảm tính quá khi đưa cảnh ngộ ông già lên báo không đây?

Ông già đang ngồi dưới bến, ngó mông lung theo con nước đang ròng. Nụ cười móm mém của ông không tươi như mọi lần.

- Bà Tư lại đi thăm con gái hả ông Tư?

- Không, bả đi thăm ông chồng cũ, bệnh mấy tuần nay rồi.

- Trời, hóa ra bà Tư còn tới lui với chồng cũ sao?

- Thì tình nghĩa mà, không tới coi sao được!

Anh nhìn kỹ ông già, coi ông có vẻ gì bực bội về chuyện bà Tư đi thăm người xưa cảnh cũ không. Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm, mông mênh hướng ra mặt sông dường như đang trông ngóng ai đó, thấy cái lưng còng như đang còng thêm một chút trong dáng ngồi lẻ loi của ông già. Ừ, mà sao đôi mắt ông già đang ngồi dưới bến sông kia giống đôi mắt buồn buồn, xa vắng của bà vợ ông đến thế! Ai đó nói " những đôi vợ chồng thương yêu nhau thiệt tình, sống lâu bên nhau thường giống nhau" có phải? Anh tự cười mình về suy nghĩ lẩm cẩm chẳng đâu ra đâu. Mà ông già chắc phải yêu và tin vợ lắm mới bình thản được như vậy. Trong đầu nghĩ vậy nhưng anh lại muốn cười phì. Trời đất, cái tuổi này mà yêu đương gì! Mình chỉ nghĩ vẩn vơ kỳ cục! Chắc chắn những cảm tình nồng cháy đó không có ở ông già đâu!

- Ông Tư có buồn vì bà Tư đi hoài không?

- Rồi bà tui sẽ về mà. Vợ chồng sống với nhau cả đời chứ đâu phải một ngày một bữa. Vì bả sống có tình có nghĩa nên tui mới thương, mới làm vợ chồng! - Ông già có vẻ lẫy anh nhà báo hay hỏi mấy câu "rẽ thúy chia uyên".

Từ giã ông già, trên đường về anh có một cảm giác thật khó tả. Lòng anh lâng lâng cảm động trước hình ảnh ông già "lụy vì tình" đang ngồi dưới bến đợi vợ với đôi mắt mênh mông nỗi nhớ như con sông dài rộng trước nhà kia. Nhưng sao tận sâu thẳm của con tim mệt mỏi, anh lại thấy buồn thê thiết. Hình như trong đời mình, không ít lần anh đã để tình yêu trôi tuột qua tay. Hình như anh đã chạy theo một cách sống lý tưởng hóa nào đó để cuối cùng không dám chấp nhận thử thách chông gai và những điều chưa hoàn hảo của tình yêu, của người yêu. Hình như có một thuở nào đó, anh cũng từng có trong lòng những nỗi nhớ, niềm yêu đẹp đẽ tinh khôi không khác gì cặp vợ chồng nghèo khổ, già cả kia. Nhưng vì cớ gì anh lại bỏ lỡ, đã đánh mất không chút tiếc thương. Giờ nhìn lại, sao cứ nuối tiếc, ngẩn ngơ.

Ôi, anh, kẻ chuyên viết về những mảnh đời bất hạnh, sáng hôm nay cớ sao lại thấy mình bất hạnh thế này! 

Chia sẻ bài viết