Truyện ngắn: Khuê Việt Trường
Cúc họa mi là loại hoa trắng cánh nhỏ, nở vào những ngày phố bắt đầu buốt lạnh. Từng bông hoa đơn lẻ thì không gây ấn tượng, nhưng khi gom cùng thì có vẻ đẹp đến lạ. Vào những ngày mùa đông lạnh ấy, ai cũng trùm những chiếc áo rất dày, những con phố thấm đẫm những đám mây mù buổi sáng bỗng được trang điểm bởi những chiếc xe đạp chở cúc họa mi về. Câu chuyện của tôi gắn liền những bông hoa ấy, thẳm sâu trong lòng chẳng thể lãng quên.
Nhà tôi ở một làng quê xa. Một làng quê với những con đường nhỏ hun hút những đám mây lãng bảng, buổi chiều khói đốt đồng cứ tỏa lên trời làm cho lòng người xốn xang. Sự bình yên của làng quê cũng khiến bao người chán sự chật chội của phố thị, thỉnh thoảng tìm đến, đôi khi chỉ để đạp chiếc xe đạp đi qua những cánh đồng, hay thả bộ qua những con đường nhỏ có những ngôi nhà luôn mở cửa. Người làng tôi rất hiếu khách, trước hiên nhà luôn có một chiếc chiếu trải sẵn, mời những người khách lạ ghé vào, uống ly trà nóng.
|
Rồi tôi rời quê đi Hà Nội học đại học, nghề nông lâm. Nói chung là học về cây cối. Tôi tự nhủ sau khi ra trường, có khi tôi về lại quê nhà trồng hoa, trồng rau, hoặc là nuôi bò sữa, nuôi dê hay nghiên cứu gì đó. Thời sinh viên của tôi không thong thả, bởi tôi phải vừa học vừa kiếm sống, vất vả đến độ thở không ra hơi. Sau đó tôi làm một công việc mà chỉ Hà Nội mới có, là mỗi thứ bảy, chủ nhật chạy xe đạp chở hoa đi bán. Hà Nội có nét đặc trưng là thường có những chiếc xe đạp chở hoa bán khắp ngõ ngách, phố phường. Và việc người Hà Nội mua hoa để cắm trong nhà là nếp sống rất đỗi bình thường. Trong đất trời xoay chuyển, Hà Nội có nhiều mùa hoa. Tháng tư, loa kèn chờ xuống phố. Mùa hoa này đến nhanh và đi cũng thật nhanh. Có khi người ta chưa kịp nhận ra mùa hoa đã về thì cánh loa kèn đã úa tàn. Tháng mười, sen tàn cúc lại nở hoa, hay có cách nói thu sang cúc đến. Loài hoa của riêng mùa thu mang nét phảng phất buồn cho những ngày gần mùa đông giá rét...
Tôi gặp anh vào mùa cúc họa mi bảy năm về trước. Hôm đó tôi đạp một chiếc xe đầy cúc họa mi, len lỏi vào các nhánh đường nhỏ giữa buổi sáng Hà Nội dịu dàng biết làm sao. Bỗng dưng một anh chàng cũng đạp xe chen trong ngõ, phóng nhanh. Cả hai chiếc xe đổ nhào, những chùm hoa cúc họa mi văng tung tóe.
Anh, sau này tôi biết tên Biên, cũng là sinh viên từ tỉnh lên Hà Nội trọ học. Hôm đó anh chẳng có tiền đền một lúc hết cho tôi khi những bông hoa dập nát. Nhưng anh cứ tích cóp từng đồng làm thêm, hẹn gặp tôi trả dần. Ðể rồi tôi và anh yêu nhau giữa Hà Nội vô vàn con phố nên thơ. Ðể anh dạy tôi thế nào là ủ mình trong cái lạnh đông, chen ngồi cùng bên lò lửa của hàng bán ốc nóng, vừa ăn vừa xuýt xoa.
Tốt nghiệp đại học, tôi và anh cùng làm cuộc rong ruổi vào tận một thành phố ở miền Nam làm việc trong một công ty cà phê đang phát triển, vì anh chủ công ty rất phóng khoáng, kêu hai đứa cứ thử phiêu lưu cùng anh gầy dựng sự nghiệp. Tôi và Biên quyết định thuê chung phòng, không phải sống thử, cũng chẳng phải thử thách sức bền của tình yêu; mà đơn giản vì cả hai muốn tiết kiệm tiền, muốn dành dụm từng tí một để xây dựng tổ ấm giữa nơi chốn xa lạ này. Bạn bè nói tôi: “Lỡ mai mốt không thành đôi thì sao?”. Tôi cười: “Sao ở tận trên trời chứ đâu có dưới mặt đất, nên mình chỉ nghĩ đến chuyện thực tế trước mắt thôi. Nếu cứ nghĩ xa xôi, thì sẽ không có can đảm bắt đầu bất cứ điều gì”.
Trong những ngày đó, những giận hờn có đủ, những niềm vui cũng đong đầy. Có lần, vì giận anh cứ mải đuổi theo những cuộc xã giao, tôi lặng lẽ xách khăn gói ra ga, tôi muốn quay về nhà. Hôm đó là một ngày chuyển mùa thu. Ở thành phố phương Nam này, chỉ có hai mùa mưa nắng, nên mùa thu cũng chỉ có những ngọn gió thổi qua dịu dàng. Sân ga đêm đó buồn lắm, những ngọn đèn lóa chóa rọi những bóng người chao đổ. Tự dưng tôi dựa vào cột bên thềm đợi mà khóc. Và anh đã đưa ra trước mặt tôi một bó cúc họa mi. Có thể những đóa cúc họa mi đó đã trải qua hành trình từ Hà Nội vào các cửa hàng hoa ở thành phố này, rồi anh đã tìm chọn và ra kịp sân ga. Nhìn anh và nhìn hoa, lòng tôi bỗng hết giận hờn...
Giờ thì vợ chồng tôi chuẩn bị tổ chức thôi nôi cho con gái đầu lòng, trong căn nhà nhỏ trên tòa nhà cao tầng khu đô thị mới mở ở thành phố phương Nam. Vợ chồng vẫn có thói quen vào ngày cuối tuần chở nhau đi đâu đó, xa khỏi thành phố. Có khi chỉ đi tìm và nhìn một con sông đang mải miết tải con nước trôi đi. Có khi chỉ để ngắm nhìn một đồng lúa đang lên xanh, hoặc là một cánh rừng với những tán cây vươn rộng. Anh đã mở được công ty riêng, còn tôi vẫn làm công ty cũ. Có khi anh đi công tác dài ngày, tôi lại lo thu xếp mọi thứ vào ba lô cho anh. Có khi anh nói: “Sao lâu quá mình không cãi nhau em nhỉ?”. Tôi mỉm cười với anh: “Tại anh hay tặng em cúc họa mi”. Ừ, tình yêu của chúng tôi chỉ đơn giản thế thôi, từ cú ngã vào những bông hoa cúc họa mi thời sinh viên, cho đến khi hai đứa về ở chung nhà, không hề có bóng người thứ ba xuất hiện. Bởi có người nào hơn anh trong cuộc đời tôi? Và bởi có người nào hơn tôi trong cuộc đời anh?
Giờ đã là thu, Hà Nội chắc đang ngập tràn cúc họa mi. Ngoài chợ cũng đã bán loại hoa này. Tôi ngắm bình hoa cúc trên bàn, anh vừa xoay bình hoa hướng ra cửa sổ, nơi đó buổi sáng nắng tung tăng len vào...