08/11/2014 - 16:25

Truyện ngắn: Trần Huy Minh Phương

Duyên phận

Tuy chia tay, thi thoảng anh vẫn thường nhắn tin nhắc mình đi chùa, nhớ niệm Phật, rồi hỏi thăm sức khỏe và chúc phúc. Chồng hay mua đồ bổ, chồng nói sức khỏe của em là vàng. Hai người đàn ông ấy xoay quanh đời mình. Mình đã sai lầm gì chăng. Tự dưng đành dứt bỏ anh cái rụp dù nước mắt ngày ly hôn tràn mi. Mình chấp nhận cuộc hôn nhân mới sau hai năm tạm vơi nỗi đau ly hôn. Mình chuyển công tác về nơi mới, nơi chồng mình là sếp. Ngày xưa chồng dạy toán mình thời cấp hai. Chồng cũng đổ vỡ hôn nhân, thằng con trai của chồng mười sáu tuổi nhưng tâm hồn cứ trong veo. Nó gọi mình bằng mẹ ngọt xớt dù mình chỉ lớn hơn thằng nhóc đúng mười một tuổi. Bữa nay trời sao mà nhiều gió. Gió như vồ lấy mình. Gió như cào lấy mình. Mình tơi tả trong nỗi nhớ.

Thời sinh viên, giữa năm nhất mẹ gọi về quê có người hỏi cưới là Việt kiều Úc. Mình lắc đầu nguầy nguậy. Cuối năm hai, lại có người tới hỏi cưới, nhà giàu sụ, đẹp trai nhứt xứ. Mình cũng về nhà nhưng trốn miết trong buồng và khóc nói còn muốn học, chưa chịu lấy chồng. Bởi mình đang yêu anh. Ngày mình nhận lời yêu anh, ai biết cũng ngỡ ngàng. Anh không đẹp trai lại gầy nhom nhưng có duyên công tác Đoàn, đặc biệt học giỏi. Mình như công chúa lộng lẫy bên anh dù hai đứa cọc cạch chở nhau bằng xe đạp đi chơi cuối tuần hoặc những ngày cuối tháng anh chở mình về quê. Từ thị xã về nhà non bốn mươi cây số, vậy mà hì hụi đạp, cứ cười toe toét và đọc thơ huyên thuyên trên đường. Mình thấy nắng cứ chạy qua chân. Tới bến phà, mình kêu anh về đi, qua sông là tới nhà rồi. Từ từ rồi anh cũng sẽ biết nhà, ra mắt ba má em sau nha, đầu tuần lên có quà… Anh cười, lại đạp xe về. Mùi mồ hôi anh còn áp trên má mình. Mùi đó cứ vương nồng hoài, kể cả trong giấc chiêm bao.

Nghĩ tới đó mình thấy có lỗi với chồng quá chừng. Chồng mới đi công tác tỉnh có buổi sáng mà giờ cứ nghĩ vẩn vơ. Gió ngoài sông làm lòng mình thêm tao tác. Ngoài kia nắng cũng đang nhễ nhại. Chồng hết tháng này về huyện làm Trưởng Phòng Giáo dục, ai cũng kiêng dè mình. Đồng nghiệp gặp nhau, chào hỏi không còn tự nhiên như trước, vừa thấy buồn, vừa thấy tức. Nhớ lúc ly hôn, đồng nghiệp cũng nhìn mình đầy nghi ngại. Mình lại nhớ tới anh. Bỗng chồng gọi điện hỏi ăn cơm chưa, trên bếp có gà ác hầm thuốc Bắc, em mở tủ lạnh lấy trái cây ăn tráng miệng đi, sáng anh có mua trước lúc đi công tác. Gió làm xốn mắt, mình hỏi vói lại chồng vài câu lấy lệ. Đường dây bên kia nghẽn sóng...

Lần đi chơi đầu tiên với anh mà hai đứa cứ mải hỏi chuyện gia đình, học tập, kế hoạch khi ra trường… Mình với anh dông dài hết ngày chủ nhật bên gốc cây sơ ri, cà phê thêm đá cả chục lần. Cơm hộp vứt góc. Trời mây cứ thản nhiên bay, nắng xiên qua kẽ lá làm ríu mắt lại. Có lần, mình hỏi anh, lỡ sau này cưới nhau, em không thể sanh con cho anh thì anh có bỏ em mà đi không. Anh chưng hửng. Rồi nói anh yêu em nhiều hơn, dù có em bé hay không cũng không làm phai lạt hạnh phúc của chúng mình. Rồi anh lại nói sao mà em nói dại. Tối đó về phòng nội trú em khóc. Tóc rối, vở sinh viên nhòe thêm dòng nhật ký.

Đêm tân hôn với chồng, mình hỏi, chồng có chấp nhận mình với những vết thương không. Chồng cười độ lượng. Mình kể chồng nghe về anh, về sự đổ vỡ. Đêm đó vợ chồng nói chuyện tới sáng. Mình sợ làm tổn thương chồng. Mình tìm sự đồng cảm nơi chồng, người từng trải. Chồng là bờ vai vững chắc cho mình tựa vào, cho mình thầm thì, cho mình lời an ủi vì những ngày phía trước của tuổi xuân còn dài quá.

Anh là người tin vào Phật pháp. Thời yêu nhau, hai đứa thường viếng chùa lễ Phật. Giờ mỗi khi rằm, mùng một mình giữ thói quen đi chùa. Chồng chở xe tới cổng chùa rồi ngồi hút thuốc, uống nước mía trước cổng chờ mình. Phút đó, mình với chồng xa xôi quá chừng.

Tiếng xe quen thuộc của chồng đã về tới cổng. Mình ra đón chồng. Chồng không quên trao nụ hôn nồng nàn sau một ngày xa vắng. Mùi mồ hôi, khói bụi làm mình nhớ tới mùi mồ hôi lưng áo anh ướt đẫm thời sinh viên chở mình đi đi về về. Bỗng lưng áo chồng thấm giọt nước mắt nóng mặn của mình. Chồng khẽ hỏi, nhớ khóc à.

Đêm trôi qua trong sự trở mình kiểu mối đục não, mình lại nghĩ vẩn vơ. Chồng đã say giấc từ lâu.

Sáng ra chồng hốt hoảng, tờ đơn ly hôn để trên bàn như vết cắt thật mạnh, thật đau làm da mặt chồng co giật liên tục. Tiếng thở dài buông ra sau dòng chữ cuối cùng của lá đơn chồng vừa đọc. Chồng vội vã tìm mình. Bỗng số điện thoại lạ gọi, mình hờ hững nghe máy. Một giọng phụ nữ từ phía kia nói nhanh, gấp, chị có phải mẹ của em Huỳnh không, em ấy đang nằm ở bệnh viện tỉnh trong tình trạng nguy kịch vì tai nạn giao thông. Chị tới mau, kẻo trễ…. Mình chạy như ma đuổi.

Tiếng người lao nhao, màu áo trắng làm mình thấy lạnh. Mình sợ cảm giác ở bệnh viện, sợ không gian đầy lo lắng sợ hãi và tuyệt vọng ấy. Mình tìm hoài mà chẳng thấy Huỳnh đâu cả. Trò đùa ư? Hay mình nghe nhầm? Chồng bước ra từ cuối dãy hành lang bệnh viện. Mình lặng người. Chồng chạy nhanh đến và nắm chặt tay mình như sợ bay đi mất. Chồng nói, em vô phòng thăm con đi, chắc nó khó qua khỏi, đang hôn mê sâu. Thằng nào đó nhậu xỉn đâm thẳng vào con lúc con đi học về em à.

Anh ôm chầm lấy mình, trĩu nặng. Tờ ly hôn mình vò nát xé vụn.

Huỳnh khỏe lại, nhưng vĩnh viễn không thể đi lại được trên đôi chân của mình. Chồng mới một tuần thôi tóc đã bạc trắng mái đầu. Vậy mà mình còn tàn nhẫn đưa cuốn nhật ký cho chồng đọc. Mình nói, chúng ta từ đây chỉ là bạn thôi nhé anh! Chồng gật đầu, nét mặt khắc khổ. Những dòng chữ đong đầy kỷ niệm của mình với anh làm chồng rơi nước mắt. Có những dòng chữ bị nhòe nhoẹt vì nước mắt của mình. Ngày như trôi vô tận.

***

Mình đã năm lần sảy thai. Nghe người già xưa nói kiểu này là sảy thai quen dạ. Chồng thì suy thận. Anh thì lởn vởn trong tâm trí mình. Hồi trước ở với anh, bị sảy thai ba lần. Giờ với chồng thì sảy thai hai lần. Nhiều lúc muốn hóa điên, muốn dứt hết mọi ràng buộc với cuộc đời này.

Giờ anh là doanh nhân có tiếng ở thành phố, vợ con xinh đẹp. Mình nghe bạn bè kể về gia đình anh mà thèm con đứt ruột. Chồng đang liêu xiêu buồn dở nửa đời chức phận. Huỳnh lại ho khan trong phòng. Mẹ của Huỳnh gõ cửa xin phép chồng vô thăm con trai. Chồng ngồi im, ngoài kia những cuộn mây đang vẽ những hình thù đặc sệt, gió đang kéo về hơi nước. Chắc sắp mưa rồi.

Đêm đó, chồng đọc lại dòng nhật ký của mình: Hồi nhỏ, có lần đi qua cầu khỉ bị trượt chân té ngã, ngọn tre gác buộc chân cầu vô tình đâm xoạc máu chảy ướt đầm háng mình. Cha cõng con qua mấy con rạch mới tới nhà ông thầy Hai băng bó, rịt thuốc xem vết thương. Đường tre đâm chút nữa là tới chỗ kín. Hốt hoảng, ám ảnh, đau đớn chạy dọc suốt thời thơ ấu của mình.

Gió cứ bay tơi tả. Sáng ra chồng đốn sạch các bụi tre quanh nhà. Lá tre bay lả tả đầy sân.

Sg, 03.8.2014

T.H.M.P

Chia sẻ bài viết