07/07/2018 - 16:39

Đà Lạt mùa không có hoa dã quỳ 

Truyện ngắn: KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

Tháng Bảy Đà Lạt có những cơn mưa chiều, nên cũng dần vắng khách du lịch. Cô lễ tân khách sạn thấy tôi mừng như gặp người thân, rồi bố trí cho tôi căn phòng trên tầng 4, có cánh cửa sổ mở rộng, nhìn xuống trọn con đường Bùi Thị Xuân cong cong. Cô lễ tân gợi ý: “Thường thì đầu tháng 11 mọi người mới lên Đà Lạt nhiều, mùa đó hoa dã quỳ nở. Nhưng anh có thể đi Thung Lũng Vàng, Làng Cù Lần hay Chùa Ve Chai...”. Tôi cười với cô: “Ngày xưa tôi ở nơi này năm năm”. Nên tất nhiên tôi biết Đà Lạt mùa này không có hoa dã quỳ. Nhưng với Đà Lạt, dù có hoa dã quỳ hay không, thì trong mùi hương của ngàn thông cùng mùi các loại hoa, đã là chốn để tìm về, bất kể lúc nào.

Tôi đến Đà Lạt giống như một người xa nhà đã lâu, nay trở về. Thành phố nhỏ với những con dốc che khuất mặt người, là nơi tôi đã từng ở. Tôi đã có năm năm đặt dấu chân trên những con đường Đà Lạt, từng trở mình trong cái lạnh vỗ về mùa đông, cả lúc ngơ ngác khi sớm mai chợt gặp cả con phố bừng nở hồng sắc hoa mai anh đào. Tôi rời Đà Lạt lâu rồi. Thành phố ấy từ ngày tôi rời xa, có biết bao chân người tìm đến, biết bao mùa hoa dã quỳ quấn quýt. Và bây giờ tôi là một người khách lạ ghé qua, như thể một lữ khách muốn tận hưởng không khí se lạnh, nghe rộn ràng tiếng người và cả nhìn những đồi thông trập trùng.

Mà cũng lạ cho tôi, có năm tôi đi Đà Lạt vài lần, đôi khi chỉ sững sờ nhìn con phố gợn sóng, cố tìm một ngôi nhà rất quen, nhưng chưa bao giờ tôi đến ngôi nhà đó. Ở ngôi nhà đó, tôi vỡ lòng về một vòng ôm, về một nụ hôn, về mối tình đầu man mác giữa những cơn mưa xối xả lê thê bắt ghét ở Đà Lạt. Nếu ai đã từng ở Đà Lạt, sẽ khó chịu với những cơn mưa ở nơi này như thế nào. Buổi sáng mưa, rồi dùng dằng. Buổi trưa mưa, rồi than thở. Buổi chiều mưa, ngăn đường về. Nhưng mưa hay không mưa thì một phần đời của tôi đã ở Đà Lạt. Nơi đó giữ lại của tôi tình yêu thời non trẻ, một mối tình khờ khạo giống như những bông hoa dã quỳ cứ lén nở rồi lén tàn không ai hay biết. Mối tình ấy khởi đầu khi khắp con đường lớn nhỏ ở Đà Lạt rực rỡ màu vàng đến nao lòng của loài hoa dại mang tên dã quỳ.

Đường Bùi Thị Xuân giờ đây đã trở thành phố của khách sạn; không còn tìm ra dấu vết của hàng thông xanh cao vút và men theo hai bên đường có rất nhiều căn nhà trồng hoa. Tôi nhớ dưới lũng sâu có một khu vườn trồng nhiều mận, là căn nhà của hai vợ chồng nhạc sĩ Lê Uyên Phương. Tôi đã dừng chân nhón nhìn vào trong căn nhà ấy vào đêm Đà Lạt chùng khói sương để nghe tiếng guitar thùng vỗ về đêm lạnh, cùng giọng ca làm buốt lòng người: “Hãy ngồi xuống đây như trong lần đầu, bối rối bên nhau vai rung thẹn lời, mắt sáng môi trinh da thơm tình ngời”.

Cuộc hành trình trở về của tôi là quán cà phê rất quen ở con dốc Lê Đại Hành. Quán cà phê nhỏ với bàn ghế xinh xinh. Bao quanh hàng hiên là những chậu hoa nhiều sắc màu. Ở nơi này, Nhung nhỏ xíu xiu nép mình bên tôi trong đêm Đà Lạt nhòa sương. Đà Lạt lạnh là cái cớ để hai đứa cùng vùi vào nhau, tìm chút hơi ấm. Khi đó tôi uống trà nóng, thêm viên xí muội để ngọt môi. Nhung vùi tay trong chiếc áo bành tô của tôi: “Trời ơi, anh ấm quá”. Mùi tóc em gội loại xà bông trầm, tản ra dìu dịu. Vậy đó thời gian, khi ta nhớ cũng có nghĩa cái ta đã từng nắm bắt đã trở thành quá khứ.

Bên vệ đường là những cây anh đào vẫn còn trổ lá, để đến Tết chúng sẽ trút hết lá và làm rực hồng cả con đường. Tôi kệ cho thời gian trôi, tôi nhìn những dáng người leo lên con dốc. Dễ chừng đã bao năm tôi không cùng cô gái nhỏ có mái tóc dài mượt mà, nắm tay leo lên con dốc đó. Để em vừa thở vừa níu tay tôi: “Anh có thấy em mệt không?”. Tôi đang nhớ Nhung và nỗi nhớ khi tôi chạm vào thành phố có bao nhiêu kỷ niệm của hai đứa, không một góc đường nào lại không loang tiếng cười em.

Tôi thuê một chiếc xe máy, như người đang giở lại những trang sách cũ, đọc từng trang một, không vội vã. Bề gì tôi cũng có mấy ngày ở đây, những ngày rất riêng tư, không công việc mà cũng chẳng tiếp xúc với bạn bè, dẫu rằng trong lòng thành phố này tôi có rất nhiều bạn.

Con đường từ khu Hòa Bình trổ xuống dốc nay là đường Ba Tháng Hai. Nơi này có một hàng tạp hóa nhỏ, định mệnh đã cho tôi gặp Nhung ở đó. Cô gái với chiếc dù, dáng nhỏ xíu xiu chạm vào tôi trong một khoảng khắc rất lạ của cuộc đời. Quán giờ chẳng còn, thay vào đó là một nhà hàng. Mà tôi không biết vào nhà hàng để làm gì. Lại lầm lũi đi như thể con dốc đang réo gọi. Rồi có một quán chè nóng, ghế ngồi chông chênh cao thấp. Quán vẫn còn, vẫn những ly chè trôi nước, đậu ván, đậu trắng nóng để cái lạnh vơi bớt. Tôi quay quắt tìm tiệm bánh mì góc phố, nơi bán những ổ bánh mì dài thiệt là dài. Mua ổ bánh mì bọc trong giấy báo, vừa đi vừa ăn.

Tôi và em hẹn hò lần đầu tiên ở thác Cam Ly. Nay thác đã thay cửa ra vào, nhưng vắng khách. Nơi này có cả một vạt dã quỳ vàng. Tôi và em cùng ngồi giữa vàng phai đó, kệ đất trời lộng lẫy hay buồn bã. Nụ hôn đầu trao nhau như làm cả thế gian chao đảo. Nhưng mùa này hoa dã quỳ chưa nở. Tôi đứng nghe thác reo mà ngơ ngác như có tiếng Nhung đang gọi: “Em đây nè”.

Cuối cùng tôi quyết định tìm đến căn nhà đó. Căn nhà nằm cuối đường Hoàng Diệu, con đường phải đi qua những vạt hoa dã quỳ. Tôi quen con đường này bởi tôi đã đi qua rất nhiều lần. Cuối cùng tôi bước vào căn nhà đó, nhà bằng gỗ thông, trước có hàng rào tường vy. Bao nhiêu năm trước, Nhung đã rời khỏi căn nhà này, nghe nói đã cùng gia đình đi định cư ở nước ngoài. Trong cái thế giới gọi là chật chội mà từ đó cho đến nay tôi và em vẫn còn lạc nhau.

Tôi tần ngần trước ngôi nhà rất quen mà giờ đã lạ, rất lâu. Tôi nhớ bóng Nhung thấp thoáng bên thềm. Nhớ tiếng nhạc vọng nhẹ nhẹ kể về một câu chuyện tình: “Đi dăm phút đã về chốn cũ… còn một chút gì để nhớ để thương”. Tôi nhớ những tia nắng mai Đà Lạt trong mùi dã quỳ ngai ngái, hai đứa cùng nằm trên thảm hoa đó, ôm nhau kệ cho đất trời xoay chuyển.

Tôi bấm chuông, tiếng chuông loang vào không gian. Đó là một động thái của tình yêu, của nỗi nhớ khôn nguôi. Để rồi tôi bất ngờ khi một chiếc xe taxi dừng trước cửa, một cô gái bước xuống trước mặt tôi:

- Xin lỗi, ông tìm ai ạ?

- Tôi nhớ ngày xưa nhà này có cô gái tên Nhung ở.

Cả đời tôi không tin vào cổ tích. Nhưng trong cuộc đời không ai có thể giải thích cho tôi trong buổi chiều Đà Lạt ấy, cô gái ấy có gương mặt như Nhung, nói: “Dạ, chú là bạn mẹ Nhung phải không? Hình như là chú Hoàng?”. Đó là Dã Quỳ, con gái Nhung. Dã Quỳ và Nhung vừa về Đà Lạt. Dã Quỳ nói: “Mẹ con hay nhắc đến chú. Chú có muốn gặp mẹ không. Mỗi khi về Đà Lạt, mẹ hay bảo con tới đây hỏi thử chú có ghé qua không? Chú có gởi thư từ gì không?”. Tên Dã Quỳ là ngày xưa Nhung hứa với tôi sẽ đặt tên cho con mình.

Tôi theo Dã Quỳ. Chiếc taxi chạy trên con đường đầy những khóm dã quỳ còn xanh lá. Nhưng lạ cho tôi chưa, tôi thấy hoa đã bung nở vàng cả đất trời. 

Chia sẻ bài viết