08/12/2019 - 17:58

Con sông kia chảy về đâu 

Truyện ngắn: HOÀNG KHÁNH DUY

 

Hơn 10 năm bôn ba sông nước, chị chưa từng gặp bến sông nào sâu hoắm, rộng thênh kỳ lạ như bến sông này. Tò mò, chị đậu ghe lại ít bữa, cũng là để nghỉ ngơi sau hàng tháng trời ngược xuôi gấp rút trước khi nước lũ tràn về.

Bến vắng. Buổi sáng chị đến không một ai. Chị đậu ghe một lát mới thấy vài đứa trẻ tinh nghịch chạy ra bến đón vớt mấy dề lục bình. Chị đứng trên mũi ghe, la rằng nước đang lên, chồm ra vớt lục bình coi chừng rớt xuống sông. Bọn trẻ nghe lời chị co chân chạy về. Còn chị thì đứng buồn hiu trên mũi ghe, nhớ đến đứa con thơ dại xấu số của mình.

Chị sinh con trên chiếc ghe này. Đời sông nước lênh đênh rày đây mai đó, dòng sông vỗ về cuộc đời đau thương của chị, cũng cướp đi con gái của chị trong mùa nước lũ. Chị đứng trên mũi ghe nhìn ra sông, nước đang đổ về, chảy xiết. Chị nghĩ bụng nếu con gái còn sống chắc cũng bằng bọn trẻ hồi nãy ra sông vớt lục bình rồi. Chị đi tứ phương, biết bao nhiêu mùa nước lũ đi qua mà chị vẫn bình an trên chiếc ghe đã từng mang lại cho chị hạnh phúc lẫn khổ đau. Chừng ấy năm chị sống trên sông, để hễ gặp đứa trẻ nào lọt thỏm xuống nước, hay ai đó bất cần đời mà gieo mình xuống sông, chị đều nhảy xuống cứu. Chị sợ dòng sông lại gieo thêm đau khổ cho những gia đình.

* * *

Về đêm, bóng tối bao trùm, chỉ thấy dòng sông lượn lờ sáng loáng dưới vòm trời. Nước lũ thường về vào lúc nửa đêm. Nằm trong ghe nghe tiếng nước chảy ào ào, cảm giác như cả ghe lẫn người được nâng lên bởi dòng nước bồng bềnh, chị nhỏm dậy, ngồi bó gối trong ghe chong đèn dầu uống nước trà nóng hoặc vá áo cho qua đêm chứ không sao ngủ được. Đã bao nhiêu đêm chị thức trắng như thế, khi mà nước lũ đổ về. Nhiều lần chị muốn gieo mình xuống dòng sông luôn cho rồi, con gái chị cũng ở dưới đó chờ chị. Cả nhà chị cũng lạc mất nhau trong mùa bão lũ năm xưa, mình chị còn tha thiết sống làm gì. Nhưng rồi chị sợ. Nhìn dòng nước cuộn xoáy chị lại thấy gáy mình lạnh ngắt. Hơn nữa, chị còn chờ đợi một người...

* * *

Lúc chị còn nhỏ, trước mỗi mùa lũ, ba chị lại che chắn nhà cửa, kê sàn lên cao chất lúa, gạo, khoai và những gì quý giá nhất trong nhà. Chị ngồi trên vạc, má lội bì bõm dưới nền nhà ngập nước nấu cơm, khói bay bay trong buổi chiều miền quê. Mùi cơm thơm ngày đó đến giờ vẫn còn xao động lòng chị. Bao nhiêu năm bôn ba, ngẫm lại chị thấy mình đã đi xa quê hương quá rồi, không biết chừng nào mới trở lại được nữa. Bởi trở lại chị đau nhiều lắm. Chị không dám nhớ đến quá khứ. Một đêm bão lũ căn nhà chị bị gió xé toạc, nước cuốn trôi mọi thứ. Khi chị sắp chìm xuống nước thì ba cõng chị, tay ba nắm tay má, chạy theo đoàn người bồng chống lên con đê cao. Lúc chị tỉnh dậy, chỉ còn trơ trọi một mình. Chị gọi ba, gọi má, mà chẳng thấy ai đâu. Cơn lũ khắc vào lòng chị vết thương chưa bao giờ lành.

* * *

Lũ tràn về. Bến nước, dòng sông và cánh đồng ngập dần trong nước.

Vầng trăng dát vàng cả cánh đồng mênh mông nước. Trăng tỏa xuống lồng vào mũi ghe đã mấy lần đóng vá, sửa sang của chị. Chiếc ghe này đã đi qua bao nhiêu dòng sông, chị cũng không nhớ rõ; cũng chẳng đếm bao lần nước mắt chị rơi thấm vào thớ gỗ ghe này. Bao lần chị khắc tên ba má, tên chồng, tên con lên ghe. Con gái không còn nhưng chị vẫn mong ngày nào đó sẽ gặp lại chồng để hỏi anh sao hồi đó bỏ chị mà lặng lẽ ra đi. Chị cần một câu trả lời, dù là phũ phàng cách mấy chị cũng chấp nhận.

Đêm. Nước vẫn chưa lên mà chiếc ghe lửng lơ trên dòng chòng chành nghiêng ngả vì sóng dập. Như thường lệ chị lại nhóm lửa, nấu nước pha trà rồi ngồi đó ngó làng xóm qua cái cửa nhỏ xíu trên vách ghe. Chị ngồi tựa lưng vào vách mơ màng ngủ thì nghe tiếng mái dầm khỏa nước rào rạt. Có tiếng đàn ông cất lên:

- Sao chị không kiếm chỗ nào gần bờ, mà đậu giữa đồng nước như vầy?

- Cảm ơn anh nghen. Tui quen với lũ rồi. Đã cột ghe lại chắc nịch.

- Rồi sao mà chị đi mình ên đến xứ này rồi lỡ đường như vầy?

Nghe hỏi, chị im lặng nhớ về người chồng thương chị rất mực, lắng lo cho chị mọi bề, nhưng lạnh lùng bỏ ghe đi trong đêm nước lũ, để lại trong chị khoảng trống gió thốc và những dấu hỏi lơ lửng trong đầu. Phía bên kia hỏi xong cũng im lặng. Một sự im lặng khiến chị tò mò mà ló đầu ra khỏi cái cửa trên vách ghe nhìn về phía người lạ. Anh ta ngồi quay lưng về phía chị, trên chiếc xuồng ba lá đang chòng chành giữa sóng nên chị không thấy rõ mặt. Chợt anh nói:

- Nghĩ lại tui cũng từng để một người phải một mình như chị…

Chị lại im lặng. Chuyện xưa đang bời bời. Chồng chị thương và chăm lo cho chị đến thế. Khi con gái mất đi, anh càng thương chị nhiều hơn, cùng chị chèo chống chiếc ghe nhỏ qua mùa lũ. Vậy mà anh cũng bỏ chị đi mất. Chị không hận, nhưng chị cần biết vì sao. Chị cần một câu trả lời.

Đương lúc chị ngẩn ngơ, người đàn ông bơi xuồng đi băng qua cánh đồng đêm mù mù nước. Chị ngó ra thì không thấy nữa. Chị cũng không nghĩ nhiều. Ai người ta cũng có gia đình cần lo. Chắc anh ta đi câu cá câu tôm về lo cho vợ con được yên ấm. Thấy ghe chị lạ lùng giữa biển nước nên hỏi thăm vậy thôi.

* * *

Vì đâu mà chị không nỡ nhổ sào rời khỏi đồng nước, rời khỏi bến sông và dòng sông xa lạ này? Vì đâu mà chị thấy mình quyến luyến nơi này đến vậy? Nhưng thôi, chị phải đi. Kiếp phiêu diêu kỳ hồ thì phải rày đây mai đó, rồi chừng nào nhắm mắt xuôi tay thì thôi.

Chị nhổ cây sào để trên mui ghe xiên xuống mũi ghe. Chị ngó nhìn quanh quất một lần nữa nơi này. Chỗ chị đang đậu ghe là cánh đồng nước trắng chứ không phải là cái bến mấy hôm trước khi nước lũ chưa đến, nên xung quanh không một bóng người, chỉ có nước là nước…

Chiếc máy nổ đuôi tôm sau ghe, chân vịt đã đặt xuống nước. Chị cúi người định giật máy bỗng nghe có tiếng nước ràn rạt vọng lại. Chị nhìn ra thì thấy người đàn ông bơi chiếc xuồng ba lá đến gần ghe của chị, dáng vẻ hấp tấp, vội vã như thể sợ mất đi một điều gì quý giá. Khi khoảng cách giữa người ta với chị chỉ còn trong gang tấc thì chị mới nhìn rõ mặt người đàn ông xa lạ kia. Chị bàng hoàng, rồi đớn đau, tức tưởi. Chị không còn là người đàn bà mạnh mẽ như bao đêm một mình chống chọi với nước lũ vô tình. Chị ngồi thụp xuống sau ghe, mắt ròng ròng nước. Cảm giác hơn chục năm mới gặp lại người xưa thiệt đớn đau vô cùng. Nhưng chị không hiểu sao câu hỏi: "Sao anh bỏ em mà đi?" chị định hỏi bao nhiêu năm nay lại khó mà bật ra đến vậy.

- Mình ơi! Anh xin lỗi mình. Anh xin lỗi vì đã bỏ mình bơ vơ bao nhiêu năm. Mình đừng nói gì, hãy để anh nói. Mình có hận cỡ nào anh cũng chịu. Vì anh không xứng đáng để được mình yêu thương. Anh thương mình là thiệt. Nhưng trước khi thương mình anh đã có một câu chuyện khác với một người khác và cũng có con cái. Dù anh và người ấy gặp trắc trở, anh bỏ đi và gặp mình, nhưng năm đó người ấy bệnh tật hiểm nghèo không thể một mình nuôi lớn con trẻ. Anh phải trở về. Anh nợ mình nhiều lắm, mình ơi…

Chị điếng người, rồi gắng gượng đứng dậy giật máy nổ, rời khỏi đồng nước này. Cuối cùng chị đã có được câu trả lời.

Sáng sớm trời trong, gió liêu xiêu trên cánh đồng nước lũ đang rút dần. Anh nhìn theo chiếc ghe của chị đang dần ra khỏi cánh đồng. Được một lúc thì anh hốt hoảng. Một lần nữa trái tim anh bị khoét rỗng. Và rồi anh tự hỏi lòng dòng sông mà chị đang đi sẽ chảy về đâu…

Chia sẻ bài viết