TRẦN VĂN THIÊN
Những chuyến rời quê dường như không còn là niềm háo hức được chắp thêm đôi cánh rộng. Bước chân rời đi bỗng khựng lại khi thấy những giọt nước mắt thẳm sâu nỗi buồn của mẹ, cùng ánh nhìn khắc khoải và tấm lưng trần hằn in dấu vết thời gian của cha. Đôi chân ta bỗng ngập ngừng khi bước xuống bậc tam cấp thềm nhà.
Hành lý không quá nặng mà sao tay chân cứ vướng víu, không nỡ buông đôi bàn tay của mẹ, không nỡ bước khỏi mảnh sân gạch phủ đầy lá mận, lá xoài khô. Mảnh vườn trước nhà, luống rau muống vừa lên xanh non, đám khổ qua còn thưa thớt những cánh hoa vàng. Vậy mà người đã khăn gói lên đường, đành chép miệng hẹn lại mùa sau...
Quay đầu lại, tháng năm thoáng chốc đã vun đầy những kỷ niệm len kín trong từng nỗi nhớ. Đi qua những chặng đường dài và rộng của cuộc đời, từng khoảng thời gian bỏ lại sau lưng cũng theo bước chân ta mà cũ dần, rồi tự lúc nào trở thành ngày xưa. Nhìn đến đâu cũng chỉ thấy bàng bạc khung trời của hoài niệm, để đôi lúc ngỡ ngàng khi tình cờ gặp lại một loài hoa cũ, một bài hát cũ, hay một dáng hình tự thuở xưa. Những thứ quá đỗi thân thuộc dường như chẳng sứt mẻ đổi thay, chỉ có bản thân ta là thay đổi theo năm tháng. Chợt giật mình vì dòng thời gian trôi lặng lẽ mà tàn nhẫn đến nhường nào.
Nhớ ngày đầu tiên rời quê lên phố, trước lúc đi xa tranh thủ ghé nhà ngoại, rưng rưng thắp nén hương lên bàn thờ tổ tiên, rồi ngồi trước thềm nhà nhìn bóng nắng liêu xiêu rọi qua vách thưa mà lòng buồn man mác. Ai rồi cũng sẽ lớn lên và rời xa vòng tay ấm áp của những người thân yêu, để rồi cõng trên lưng bao nỗi bộn bề của cuộc sống, trên từng nấc thang đi tìm hạnh phúc cho riêng mình. Người ta thường nói không ai đánh thuế ước mơ, chúng ta có quyền mơ ước về những thứ mà bản thân chưa từng nghĩ sẽ với tới được. Nhưng khi đứng trước sự chia xa, trái tim ta xao động, như lúc thấy giọt nước mắt từ khóe mắt của mẹ và nét cười buồn của cha trong buổi chiều tiễn ta đi...
Ta đành chôn chặt nỗi nhớ trong tim với hàng loạt những “giá như” lấp đầy tâm trí. Giá như thời gian trôi chậm lại, để thêm một giây phút ta được sống trọn với cảm giác được chở che yên bình nơi quê nhà yêu dấu. Giá như con đường ta đã chọn không lắm chông gai, trái tim ta đừng quá đa cảm để lòng thôi ngậm ngùi trước lúc chia xa. Giá như thời gian đừng âm thầm phủ màu sương lên mái tóc cha, đừng vô tình để lại những vết đồi mồi nắng mưa chai sạn trên đôi tay gầy của mẹ. Nhưng dù có bao nhiêu “giá như”, bước chân ta cũng chẳng nhẹ đi phần nào, bởi ta biết mình phải phấn đấu đạt thành ước mơ, để xứng với sự hy sinh của mẹ cha…