20/11/2016 - 09:48

Bụi phấn ngày xưa

Trúc Linh Lan

     Tóc đã bạc một thời trên bục giảng
     Đón mùa thu như đón tình lang
     Heo may nhả sợi tơ trời mỏng mảnh
     Chút lá vàng gợi nỗi nhớ bâng khuâng.

     Chạm vào phấn nghe chút hồn xưa gọi
     Chữ tiền nhân hưng quốc thuở nằm nôi
     Bia tiến sĩ nghìn năm trên phiến thạch
     Rùa giang lưng muôn kiếp chẳng lai hồi

     Câu thơ cũ phảng phất lò hương cũ
     Nguyễn Trãi tiên sinh đau đáu nỗi ưu tư
     Ai vạch kiếm ngang trời câu trung liệt
     Cắt một vì sao! Lịch sử ngậm ngùi.

     Tiếng đàn nào Nguyễn viết tặng Kiều
     Để từ biệt chàng Kim- giữ  tròn đạo hiếu
     Chén đồng- đêm trăng  xếp vào quá khứ
     Mười lăm năm tình đẹp biết bao nhiêu…

     Những mùa thu đi những mùa thu sang…
     Ai đếm lá trên sân, thềm đong từng giọt nắng!
     Gió cứ thổi yêu thương đồng vọng,
     Hồn người xưa thấp thoáng bóng trang văn

     Người đưa đò quen bụi phấn bao năm
    Nay từ giã nghe lòng tha thiết lắm
    Đông lại về phượng không còn sắc thắm
    Bụi phấn chẳng còn bay,
    lòng trĩu nặng nỗi niềm.

Chia sẻ bài viết