Cô hít một hơi thật sâu, bước bậc thang cuối lên sân thượng. Ðêm se lạnh. Hàng cây dưới đường rạp xuống trong cơn gió. Cô ngửa mặt nhìn những vì sao xa. Từ ngày dọn về chung cư này, đêm nay lần đầu cô lên đây. Trong lúc miên man nghĩ những khổ đau vì Lâm phụ tình gieo cho cô, thì hình ảnh mẹ vụt qua. Giờ này có lẽ mẹ, dượng và các em đang quây quần bên bữa tối, mẹ có nhớ từng có con gái là cô không? Gió lại ràn rạt về quật hàng cây dưới đường nghiêng ngả. Cô chợt thấy lạnh, vòng tay qua siết bờ vai đang run nhè nhẹ…

"Cô ơi, mặc tạm áo khoác của cháu đi!" - tiếng một đứa bé sau lưng. Cô quay lại, trong không gian tối sáng một bé trai đang chìa về phía cô chiếc áo khoác rộng. "Con là con nhà ai? Ðêm lạnh thế này sao lại lên đây?" - cô giật mình. "Nhà con ở tầng 6. Lạnh quá mà cô không mặc áo ấm..." - bé trai lo lắng.
Cô lại gần. Ánh đèn đêm nhập nhoạng nhưng cô cũng nhìn thấy một gương mặt sáng sủa khôi ngô. Cô khoác áo cho cậu bé: "Cô lớn rồi, lạnh một chút cũng không sao!". Chiếc áo rộng thùng thình dài quá gối trông cậu bé ngộ nghĩnh như một cái nấm biết đi. Cô chợt cười. Cậu bé ngượng nghịu "Con mặc áo của bố". Như chợt nhớ ra điều gì cậu nắm tay cô kéo ra giữa sân thượng, chỉ tay lên trời: "Cô nhìn kìa! Hai thiên thần vừa chơi đàn vừa hát...". Cô ngước lên cao, chỉ có đám mây bồng bềnh trôi bên những vì sao xa tít.
Lúc cậu bé vẫn say sưa nhìn lên cao, cô nắm bàn tay lạnh ngắt của cậu, hỏi: "Sao con lại lên đây?". "Con tìm mẹ" - trả lời cô nhưng mắt cậu bé vẫn ngước nhìn lên trời "Mẹ con đang ở trên thiên đàng", lúc nói câu này cậu bé mới quay sang cô, giọng bùi ngùi pha chút gì rất thiết tha. Cô xoa lên mái tóc ẩm lạnh của cậu: "Ai nói với con là mẹ ở trên thiên đàng?". "Bố con nói như vậy cô ạ". Cô khựng lại trước câu trả lời rồi lờ mờ hiểu ra. Cô kéo cậu bé lại gần, giọt nước mắt ứa ra trên khóe mắt. Cô chợt nhận ra cuộc sống vẫn còn nhiều câu chuyện ngổn ngang, nhưng cũng không ngăn được những sự hiện diện thật đáng yêu thương, như cậu bé lúc này.
"Con đi xuống nhà đây!" - cậu bé chìa bàn tay nhỏ xíu về phía cô, bàn tay lạnh ngắt thật thương. Cậu bé như phân trần lý do để cô lại một mình trên sân thượng: "Con phải xuống nhà nhanh nhanh không thì em Bống đợi lâu không thấy con lại khóc. Em con mới ba tuổi thôi, bố con đi làm đến đêm mới về". Cậu bé quay đi, cái bóng nhỏ bé khuất sau cầu thang. Cô vẫn đứng nhìn theo.
Ðêm đã sang ngày mới. Cô vẫn đứng yên ngước mặt nhìn trời, mảnh trăng gầy vùi trong mây lúc này chỉ còn là một quầng sáng nhỏ. Cô chợt nhận ra bên quầng sáng kia có hai thiên thần đang ôm đàn ca hát, cô như nghe được cả tiếng hát. Lòng cô bất ngờ ấm áp cứ như có ai vừa đi qua thắp lên một đốm lửa. Thật diệu kỳ vì chỉ mới đây thôi cô thấy mọi thứ như bế tắc với cuộc đời mình. Cô bước xuống cầu thang. Từng bậc. Chậm rãi. Trong góc tối một chú mèo con meo meo, tiếng kêu yếu ớt và sợ hãi. Cô cúi xuống chìa tay ra, chú mèo rón rén lại gần khẽ cọ chiếc mũi ươn ướt vào tay cô.
* * *
Có tiếng gõ khe khẽ sau cánh cửa. Cô đi ra. Là cậu bé hôm nào.
"Chào cô! Cô dạy con gấp thiệt nhiều con hạc được không?" - cậu bé đưa cô những tờ giấy màu óng ánh. "Sao biết con cô ở đây?". "Một lần con thấy cô về nhà". Cô và cậu bé nói chuyện này chuyện kia trong khi loay hoay gấp hạc. "Thứ bảy này em Bống tròn ba tuổi, con muốn gấp hạc tặng em. Con sẽ viết một bức thư gửi lên thiên đàng cho mẹ, kể cho mẹ nghe bố và con đã chuẩn bị sinh nhật cho em như thế nào". "Thế con gửi thư cho mẹ bằng cách nào?". "Con nhờ chim bồ câu thường bay đến cửa sổ nhà con. Chim bồ câu sẽ bay lên những tầng mây kia và đưa thư cho mẹ". Cô lặng người nhìn gương mặt trẻ thơ đang hớn hở. Gấp xong, cậu bé ôm những con hạc giấy, lễ phép cảm ơn cô rồi ra về. Cô vội chạy theo: "Nhà con ở tầng mấy, số mấy"...
... Cô kéo rèm cửa, những tia nắng buổi sớm tràn vào căn phòng. Ngoài kia một chú chim câu bay đến phành phạch đập cánh rồi đậu lên bậu cửa sổ, ở chân chú chim có thắt một chiếc nơ bằng ruy băng hồng. Chú chim đứng im, vì có lẽ chiếc nơ làm chú khó bay lên. Cô rón rén lại gần nhìn kỹ hơn, một tờ giấy cuộn tròn được buộc ở chiếc nơ. Khi cô mở cửa kính, chú chim giật mình bay vụt đi, tờ giấy rơi xuống. Nhặt tờ giấy, cô mở ra, là một bức thư, nét chữ bằng bút chì non nớt: "Mẹ ơi! Ngày mai là sinh nhật em Bống, con gấp tặng em những con hạc giấy. Quà của bố còn là một bí mật, con sẽ kể mẹ sau. Con và Bống rất nhớ mẹ. Bố nói mẹ ở trên thiên đàng vui lắm, ngày nào cũng được nghe thiên thần ca hát. Mẹ đừng lo, con và em rất ngoan. Yêu mẹ. Bin và Bống". Cô cuộn bức thư lại như cũ, miên man nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia nắng lên, bầu trời xanh vời vợi, nơi xa tít thấp thoáng những cánh chim chấp chới trong mây, có cánh chim nào chở được những dòng tâm sự đáng yêu này đến người mẹ đã khuất? Cô khép mắt nghe lòng nhẹ bẫng, ngỡ như vừa được đưa đến một thế giới trong trẻo, mát lành.
Tan giờ làm, cô ghé nhà sách, ngắm những con thú nhồi bông sau tủ kính. Cô chọn một con gấu lông xù giang tay ôm hai gấu con vào lòng. Chiều thứ bảy. Cô mặc chiếc váy hồng nhạt, tết tóc thành một bím gọn gàng. Cô đi theo số tầng và số nhà mà cậu bé tiết lộ. Ðứng tần ngần ngoài cửa, cô nghe bên trong tiếng trẻ con rộn rã cười, có cả giọng đàn ông trầm trầm. Cô quay đi, được vài bước cô dừng lại, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gõ cửa. Cửa bật mở. Trước mắt cô một người đàn ông cao gầy. Ông gật đầu chào cô, nhìn mẹ con gấu trên tay cô ông hiểu ra, mỉm cười mời cô vào nhà.
Nhận ra khách đến nhà là cô, cậu bé vui mừng chạy đến nắm tay, mắt ánh lên nỗi vui sướng trong veo. Theo sau, một bé gái đôi má phúng phính, tóc cắt kiểu Maruko ngộ nghĩnh. Cô bé níu tay anh trai. Cô cúi xuống đặt gấu bông vào tay cô bé: "Mừng sinh nhật Bống!". Cô bé tròn mắt vui mừng ôm món quà sinh nhật bất ngờ, vội chạy khoe với bố. Người đàn ông cảm ơn cô. Ông mời cô cùng ăn sinh nhật Bống. Suốt bữa ăn, Bin và Bống kể cô nghe đủ thứ chuyện, có cả chuyện con mèo Susu mấy hôm rồi bỏ đi không về. Người đàn ông chăm chú lắng nghe những câu chuyện không đâu vào đâu của ba cô cháu, thỉnh thoảng mỉm cười, những nếp nhăn trên trán ông giãn ra. Khi cô ra về, ba bố con đưa cô đến cuối hành lang. Bống níu tay cô bịn rịn. Cô cúi xuống hôn lên mái tóc ngộ nghĩnh của Bống thầm thì: "Mai mốt cô sẽ sang chơi với Bống nữa nhé".
Cô về phòng, mở cửa bước ra ban công. Ngoài trời đêm những vì sao chi chít, trăng đã lên tận đỉnh trời. Dịu dàng. Trong ngần…