12/05/2023 - 10:22

Cầu vồng hy vọng qua trang sách Nguyễn Chí Ngoan 

Lê Mây

Nối tiếp những hoài niệm bình dị, bầu bạn với ruộng vườn trong “Mưa miền Đất Mặn” (NXB Kim Đồng, 2021), tập truyện ngắn “Rồi nắng cũng lẻ loi” gồm 10 truyện ngắn phát triển dựa trên bản thảo “Mộng Giang Hồ” (được trao giải Khát Vọng tại Giải thưởng thiếu nhi Dế Mèn 2020) vừa được tác giả Nguyễn Chí Ngoan xuất bản vào quý I-2023.

“Rồi nắng cũng lẻ loi” một lần nữa khẳng định tài viết miêu tả của Nguyễn Chí Ngoan qua việc khắc họa không gian miền quê mênh mông, hay những lúc rộn rã ngày mùa, bằng những trang văn chan chứa tuổi thơ. Những nhân vật trẻ thơ ở đó có những lúc bất hạnh, nhưng trong mỗi câu chuyện luôn ánh lên những vạt nắng hy vọng của tình người.

Tác giả cũng là thầy giáo của Trường Tiểu học Thuận Hòa 1, xã Thuận Hòa, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang. Bao lần có dịp trò chuyện với Nguyễn Chí Ngoan, cũng là bấy nhiêu lần cảm nhận tâm huyết về sự nghiệp trồng người của anh. Ngần ấy năm dạy học và gắn bó với vùng đất U Minh, với một tâm hồn nhạy cảm, tình yêu thương và mong muốn những đứa trẻ trở thành một người tốt trong xã hội, anh kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện của những đứa trẻ cùng khả năng quan sát tinh tường. Không gian trong tập truyện ngắn của Nguyễn Chí Ngoan vì vậy sinh động không chỉ vì có khung cảnh miền Tây đặc trưng, mà còn có những tâm hồn trẻ thơ trong sáng và tràn đầy nhựa sống. Mỗi bạn nhỏ như một mầm xanh giữa rừng tràm, vươn lên mạnh mẽ. 

“Rồi nắng cũng lẻ loi” là một tập truyện mỏng nhưng không hề lỏng tay về nội dung, 10 truyện ngắn vẽ nên chân dung một miền Tây trữ tình, nhân hậu; với những cấu trúc truyện tưởng chừng rất giản đơn nhưng chạm đến độc giả vì những rung cảm rất đời, đằm sâu trong từng góc nhỏ tâm hồn. Miền Tây ấy không chỉ có những niềm vui, như “không biết lúc ngủ nó đã mơ thấy gì mà môi nó khẽ nở một nụ cười trong vắt” (“Gió qua thềm”), hay “giây phút đó, tôi thấy nụ cười mất hết răng của bà ấm áp đến lạ lùng” (“Đường về xóm giữa”); mà còn có những nỗi niềm và tiếng thở dài nặng trĩu. Đó là “Gió qua thềm” mở đầu tập truyện ngắn bằng hình ảnh con Xương vừa rọc lá dừa khô vừa thả ánh mắt lơ lửng ra nhánh sông trong xóm Củ Năng, với tiếng ru buồn thắt ruột xen vào tiếng võng đưa thằng Đẹt. Hay như thằng Chẵn trong “Mộng giang hồ”: “Ba nó mất chừng nửa năm thì bà nội nó nằm liệt giường”... Hoặc trong truyện ngắn “Rồi nắng cũng lẻ loi”, tác giả xây dựng hình ảnh ba chị em trong gia đình với những tính cách khác biệt, chị Hai thì chẳng sợ trời sợ đất cứ đi về trước, lúc nào cũng bảo vệ cho hai đứa em. 

Không gian miền Tây trong tập truyện được tác giả khai thác mới hơn, kết cấu truyện xoay quanh những số phận con người có va vấp, có những đứa trẻ thiếu vắng hình bóng cha mẹ, nhưng vẫn có thể nương nhờ những bàn tay ấm áp của bè bạn hay làng xóm. Từ đó tập truyện gợi lên những ám ảnh bùi ngùi, sự rung cảm mộc mạc lan tỏa đến trái tim độc giả. Những kỷ niệm tuổi thơ cứ thế man mác ùa ra, cùng những truyện ngắn cứ thế đan cài với buồn, vui trăn trở và hành trình vượt lên số phận mở ra nhiều suy tưởng và chiêm nghiệm. Đồng thời cho thấy sự trưởng thành và dấn thân hơn của tác giả. Văn chương của Nguyễn Chí Ngoan bao giờ cũng thế, không ồn ào mà anh lặng lẽ như nhánh sông bao dung, nhẫn nại lắng nghe và thủ thỉ cùng những phận đời.

Chia sẻ bài viết