10/03/2019 - 08:46

Vĩnh Long có bao nhiêu cây cầu? 

Truyện ngắn: KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

 

Tính anh Lý rất tuềnh toàng, nói chung là anh chẳng để bụng với bất cứ chuyện gì xung quanh. Ngày xưa, anh học nghề thợ hồ, sau chịu khó học thêm, nay anh lên được chủ thầu, chủ yếu là thầu các công trình nhỏ. Cả xóm ai cần giúp đỡ, anh đều sẵn lòng, chẳng từ nan. Anh bảo anh chưa đi đâu xa vài ngày, bởi anh không quen. Anh có hai đứa con, một trai một gái, lo cho hai đứa vào TP Hồ Chí Minh học. Anh muốn con trai học ngành xây dựng theo nghề anh. Toàn cũng nghe lời cha, học hành tử tế và có công việc ở thành phố. Anh cũng dặn con cái là lấy vợ lấy chồng thì kiếm cùng xóm, cùng làng hoặc xa lắm thì cùng thành phố, để có gì cha mẹ còn giúp đỡ. Vậy mà nó lại chọn vợ tận Vĩnh Long. Anh đâu cản con được, giờ thì chuẩn bị cưới.

Rồi anh Lý qua nhà, dẫu sao thì nhà anh và nhà tôi cũng sát vách, theo kiểu hàng xóm cần gì thì ới nhau một tiếng. Anh Lý nhờ tôi làm ông mai đi đám cưới thằng Toàn. Anh Lý bảo: “Thật ra thì bên nhà gái họ cũng hiền lành, tôi cũng hiền lành, cho nên nhờ anh làm trung gian để còn có không khí”. Rồi anh thở dài: “Thời buổi bây giờ khác hồi xửa hồi xưa. Con cái nó đặt đâu là mình ngồi đó, chứ không phải mình đặt đâu là nó phải ngồi theo”. Cuộc sống mà, giờ thay đổi nhiều, tụi nhỏ được ăn học, được đi đây đi đó, rồi gặp gỡ và yêu. Mà khi chúng nó đã yêu nhau thì ngăn sông ngăn núi cha mẹ cũng phải lo cho chu toàn.

Tất nhiên là tôi thu xếp công việc để đi lo chuyện cưới hỏi cho Toàn, bởi bề gì tôi cũng chứng kiến nó từ đứa bé nay đã trở thành thanh niên. Tôi cũng đã gặp vợ tương lai của nó, con bé nghe nói làm việc cùng công ty, cũng ra trường rồi ở lại Sài Gòn. Tên con bé cũng rất là ngộ: Điên Điển. Điên Điển nhỏ xíu xiu so với Toàn, khi hai đứa tới nhà thăm tôi. Rồi tôi hỏi thăm chi tiết nhà Điên Điển ở Vĩnh Long, nơi có con sông Cổ Chiên chảy qua. Cái tên Cổ Chiên rất quen trong các bài học địa lý. Có lần đi Vĩnh Long, tôi cũng đã đi trên con sông này. Sông rộng giống như biển, cũng có sóng, thủy triều lên xuống khiến cho những giề lục bình cứ dập dềnh trôi lên trôi xuống. Còn nữa, cứ tưởng con sông có hai bên là bờ, những thật ra ẩn trong nó biết bao nhiêu cù lao, mỗi cù lao là một khu dân cư quần tụ, chủ yếu sống bằng nghề làm vườn và nuôi cá.

Mọi việc đều lo xong. Bên nhà gái chẳng đòi hỏi lễ vật cao sang. Họ cũng đã lặn lội tới Nha Trang một lần, đi nguyên một chiếc ô tô 16 chỗ. Ông sui của anh Lý, tên Tân giải thích là Nha Trang đẹp, nên ngoài việc đi thăm sui gia, thì cho cả nhà có cô cậu dì đi chơi ít ngày, vì đâu dễ gì có một chuyến đi như vậy. Bữa cơm thân mật giữa hai gia đình, tôi cũng tham dự. Ông Tân chở theo cả một cần xé nào là chôm chôm, bưởi, xoài… gọi là quà; bảo đó là cây vườn nhà, tình nghĩa nặng lắm. Cái giỏ trái cây ấy cả xóm được hưởng gọi là lộc do ông sui của anh Lý tặng.

Giờ thì đi Vĩnh Long, đi vì tình yêu của con trẻ. Chiếc xe 16 chỗ lên đường từ miền biển xanh cát trắng đến miền sông nước.

Đó một chuyến đi lạ. Lạ không phải là đi đoạn đường gần 600 cây số, mà là mang cho tôi những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Xe đi trong đêm để tới Vĩnh Long cho kịp sáng. Tò mò hỏi anh Lý: “Nhà anh sui anh ở đường nào?”. Anh Lý cười: “Ở cù lao ông Tân”. Lạ thật, ở Vĩnh Long làm gì có con đường như thế? Nhưng tôi không hỏi nữa. Sau này mới biết là nhà gái ở trên một cù lao trong cụm cù lao ở sông Cổ Chiên - rồi cái cù lao đó có tên là “cù lao ông Tân”.

Thiệt tình là tôi chưa hề đi trên một chiếc thuyền nào để đi lễ cưới như hôm đó. Hình như vừa qua một cơn mưa nên nước sông Cổ Chiên đầy một màu vàng phù sa. Trên sông đủ loại cây cỏ trôi bập bềnh. Chiếc thuyền của nhà gái đợi sẵn để đón nhà trai. 

Khi chúng tôi tới được cù lao nơi nhà gái chuẩn bị đón thì gần như ai cũng bị nước sông tạt vào. Lễ vật gần như không còn nguyên vẹn. Chỉ có cảm giác chếnh choáng bởi dọc bến sông ngập tràn màu vàng bông điên điển. Và ngay cù lao nhà ông sui cũng có cơ man nào bông điên điển, hèn chi ông sui đặt tên con là Điên Điển.

Cù lao ông Tân hôm đó thật chộn rộn. Khách tới dự đi đến bằng đủ loại thuyền bè, thật là một phương tiện đi lại thuận lợi. Vì nơi này bên sui gia đã đưa vào khai thác du lịch, cho nên có hẳn luôn một nhà hàng rộng để tổ chức tiệc đãi của nhà gái.

Điên Điển đẹp như hoa. Cô con gái miền sông nước ấy hái thật nhiều bông điên điển trải lên bàn tiệc. Còn thằng Toàn thì cũng phụ gia đình dọn tiệc. Tiệc do nhà nấu, chẳng màu mè kiểu cách. Đặc biệt là loại rượu khá đặc biệt rót ra uống mềm môi. Ông Tân trong bộ vest rất long trọng, nhưng sau lễ thì ông cởi ra, bởi: “Tui không quen mặc đồ nghiêm trang”. Và ông cùng ngồi bàn trong một tiệc cưới lạ thiệt lạ trên cù lao.

Anh Lý nói: “Anh sui, mình trăm phần trăm” rồi cụng ly cùng ông Tân. Ông Tân là dân miệt vườn thứ thiệt, có ngại gì uống rượu. Còn trên sân khấu có sẵn micro, mọi người mạnh ai nấy lên mà làm ca sĩ, hết hát vọng cổ đến hát mấy bài bolero. 

Cuối cùng thì tiệc cưới cũng tàn và chắc chắc là ai cũng say, cho nên khi bước xuống thuyền, những chiếc thuyền cứ quay đầu tự do, không có phương hướng, rồi tiếng xin lỗi vang lên rất hồn nhiên. Giờ dường như dòng Cổ Chiên đã im nước, những giề lục bình điểm thêm những bông hoa tím biếc không còn thấy trôi theo dòng mà tấp sát vào trong bờ. Nhà trai phải về thôi, cả cô con dâu phải theo về. Nhưng anh Lý say lắm rồi, mà ông Tân cũng say. Hai ông sui nói chuyện mà chẳng ai nghe ai. Hai đứa con dâu rể thì chẳng quan tâm đến ba mẹ, tụi nó ra vườn hái cả mớ trái cây để bỏ lên ghe. Mà tụi nó hái trái cây thiệt là lâu, chỉ nghe tiếng thầm thì to nhỏ và tiếng cười rúc rích.

Anh Lý bước xuống thuyền, còn vói hỏi ông sui: “Anh có biết Vĩnh Long có bao nhiêu chiếc cầu không?”. Ông Tân cười vui: “Nhiều lắm anh à, mà tui chưa đếm”. Ông nói thiệt, vì hằng ngày ông đi qua không biết bao nhiêu cái cầu, nhưng ông không đếm được. Thôi kệ, Vĩnh Long có bao nhiêu cái cầu thì đã có mấy ông bên giao thông lo rồi, còn hôm nay vui là đã đủ.

Rồi ông Tân vói bắt tay anh Lý, hai ông hẹn sẽ gặp lại, chắc chắn sẽ gặp lại mà. Cái bắt tay nghiêng ngã ấy khiến cho cả hai ông hụt chân, ngã chủm xuống dòng sông. Mọi người cười giòn vớt hai ông lên. Và tôi đã được dự một đám cưới vui một cách kỳ lạ như vậy đó, ở cù lao bên sông Cổ Chiên.

Chia sẻ bài viết