30/05/2009 - 21:09

Tạp bút

Rừng lau trắng

Dọc bờ sông trũng hay mé kênh, ven ruộng; bìa rừng tràm hay theo những sườn đồi... bông lau trắng phất phơ gợi thêm cảnh buồn u tịch. Không ai trồng, cũng chẳng ai chăm sóc cây lau; mà bạt ngàn phất phơ trong gió cả rùng lau. Màu trắng bông lau thêm bâng khuâng những người đang ngày đêm đi tìm đồng đội. Dưới cái màu lau trắng ấy, bao chiến sĩ đang trong giấc ngủ vĩnh hằng. Dù mưa nắng, lau cứ vươn lên, cứ nhịp nhàng đung đưa theo chiều gió.

Suốt mấy ngày chúng tôi len lỏi trong rừng lau trắng; Tháng Chín, trời đang nắng chói chang bỗng cơn mưa ập đến. Rồi lại nắng, cái nắng càng thêm gay gắt. Năm người lính người đang khô lại ướt. Trên người nào cũng đầy những vết cứa của cây lau. Họ cố nhớ lại. Chỗ này đây 35 năm trước là một cứ điểm của lính Mỹ. Không biết đã mấy bận họ đột nhập vào căn cứ. Mấy bận điều nghiên, họ phải mò mẫm từng ngõ ngách chiến hào, tay đụng từng khẩu đại liên hỏa lực của địch. Họ phải đếm mấy cái đầu nón sắt đang ngọ nguậy trong công sự. Phải đếm mấy chục đôi giày của tụi lính đang say giấc ngủ. Phải đếm mấy khẩu pháo, bao nhiêu súng cối? Bao nhiêu thiết giáp, xe tăng... Và trận đánh đã diễn ra vào đêm cuối tháng, không trăng. Cứ điểm ấy đã bị tiêu diệt chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ. Quân ta không bị tổn thất; nhưng trên đường rút quân, pháo địch đã làm cho chúng ta tổn thất nhiều. Đồng đội đã đào đất bên đường và chôn những đồng đội hy sinh.

 

Từ trung tâm cứ điểm đến nơi chôn đồng đội chừng 500 mét về hướng Tây... Xác định nơi chôn cất các liệt sĩ xong, họ bắt đầu đào. Những con hào chạy dài hàng trăm mét rẽ Nam, ngược Bắc. Những cái hố sâu, những đám lau tan nát... Đã ba ngày đào xới nát trong rừng lau, họ vẫn chưa tìm ra đồng đội. Lại xác định và phán đoán, lại cầu nguyện các liệt sĩ hiển linh chỉ cho anh em tìm được hài cốt đưa về an nghỉ giữa quê hương... Hàng tháng trời, đói và khát, mệt mỏi và ốm đau... không cản được bước chân người chiến sĩ. Họ đã tìm được nhiều đồng đội, tìm được những kỷ vật của người đã ra đi...

Đồng đội tôi vẫn tiếp tục đi tìm đồng đội. Chúng tôi không thuộc những người lính của K90 hay K91... Chúng tôi là Cựu chiến binh. Chúng tôi đi tìm đồng đội. Chúng tôi phải có trách nhiệm và bổn phận đối với người đã hy sinh. Chúng tôi phải đưa anh em về lại quê hương... Chúng tôi đã suy nghĩ và hành động như vậy. Chúng tôi còn phải tiếp tục công việc ân nghĩa đó cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Dù đã đưa về nghĩa trang nhiều đồng đội, nhưng cũng còn rất nhiều đồng đội giờ đây đang lạnh lẽo giữa rừng lau trắng. Lau trắng ơi hãy chở che. Lau trắng hãy cùng chúng tôi tiếp tục đi tìm đồng đội. Lau trắng sẽ mãi mãi màu trắng trong như tâm hồn đồng đội đã hy sinh ngày ấy. Lau trắng vẫn bạt ngàn, vẫn nhấp nhô, vẫn ru rươi trong nắng và nghiêng mình che chở những đồng đội đã hy sinh. Lau trắng vẫn nghiêng mình tiễn biệt mỗi khi có một đồng đội được về an nghỉ giữa Nghĩa trang...

BÙI KIM THÀNH

Chia sẻ bài viết