26/10/2019 - 14:13

Khó đi má dắt…

Tối qua, nhỏ bạn cùng phòng trọ mở điện thoại xem chương trình game show, nghe cô ca sĩ ngân nga câu hát ru quen thuộc “Khó đi mẹ dắt con đi…”, Hồng Quế chạnh lòng nhớ ngoại, nhớ má và em trai quá chừng. Mai về nhà thôi…  

Tuần rồi, má điện thoại nhắc Quế Chủ nhật giỗ ông ngoại, tranh thủ thu xếp bài vở, việc làm về trước một ngày, đừng để sáng sớm về, rồi chiều vội vã đi, cả nhà chưa kịp chuyện trò gì. Mấy tháng nay, Quế bận học ở lớp, tranh thủ vào thư viện tìm tài liệu, còn đi làm thêm nên chưa về thăm nhà. Cách nhật má lại gọi điện, Quế được dịp trả lời vô số câu hỏi “lặp đi lặp lại” về sức khỏe, học hành, nghỉ ngơi. Quế thích và nhớ nhất câu “Con về nghe, thích ăn gì má nấu…”. 

Đối với má, món nào chị em Quế thích đều là món ngon, được má liệt kê để lần lượt nấu cho ăn. Mỗi lần má lăng xăng vo nếp, nấu đậu, phơi lá gói bánh ít, hoặc lui cui làm gà, vắt nước cốt dừa chế biến món cà ri…, ngoại lại trêu cả nhà được “ké” thưởng thức món ngon. Mỗi lần Quế trở lên trường, má cũng gói “quà quê nhà làm” để Quế đãi bạn cùng phòng. Vừa ăn, tụi bạn vừa xuýt xoa, nịnh nọt “má tuyệt ghê”, rồi luôn miệng xúi Quế… về quê. Những dịp giỗ quảy, lễ Tết, má thường “dắt” Quế vào bếp, dạy làm các món ăn, các loại bánh dân dã Quế thích ăn nhưng chưa từng làm vì ngại sự chăm chút, tỉ mẩn. Thấy vẻ mặt Quế phụng phịu “khó coi” vì cứ lúng túng, vụng về, má nhỏ nhẻ động viên: “Con gái học hành bằng cấp, chức vụ cao cỡ gì cũng phải biết bếp núc, vén khéo. Hồi nhỏ má dở ẹt, nhờ ngoại chỉ dạy đó”.

Ba Quế lâm bạo bệnh qua đời, má còn rất trẻ, tảo tần nuôi 2 con nhỏ. Má quyết định bán căn nhà chợ huyện, đưa hai con về ở với ngoại và mấy dì. Ngoại xót con gái, nhờ mai mối, giục lấy chồng, nhưng má Quế hẹn “đợi tụi nhỏ lớn thêm chút nữa…”, đến nay đã mười mấy năm trôi. Nhà ngoại khá giả, đủ sức nuôi 3 má con nhưng má không ỷ lại mà ra sức canh tác, mua bán, tự tay chăm sóc, bảo ban 2 chị em Quế. Nhạy bén “đón đầu” thị trường tiêu thụ nên “sản phẩm” của má luôn bán được giá. Má “buông cái này, bắt cái kia”, lúc nào cũng quần vo quá gối, lên kế hoạch chi tiêu dè sẻn, dành dụm tiền cất nhà liền kề nhà ngoại. Suốt thời niên thiếu, chị em Quế thay phiên được má cõng qua đoạn đường sình lầy vào lớp mẫu giáo, dắt tay vượt cầu dừa trơn trượt đến trường tiểu học hay bươn bả chèo ghe đưa lên xã dự thi học sinh giỏi, rồi tất tả đạp xe chở tận trường cấp 3 phố huyện tham gia giải cầu lông, bóng chuyền… Trái gió trở trời, đứa nào cảm sốt, đau đầu, má lo lắng thâu đêm suốt sáng. Má dành thời gian trò chuyện, răn dạy chị em Quế điều hay lẽ phải, đối nhân xử thế, kính trên nhường dưới. Hôm biết tin Quế đậu đại học, má mừng rơi nước mắt, nói mỗi câu quen thuộc “Con thích ăn gì má nấu…”.   

… Dư dả tình thương, chị em Quế ơn má biển trời. Em trai Quế đang học lớp 10, đi học về cứ quấn quýt, phụ giúp má tưới rẫy, mua bán, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cưới vợ tính tình phải giống má”. Còn Quế lúc nào cũng muốn về nhà để được má nấu món ăn ngon, dạy bảo mọi việc để thấy mình trưởng thành hơn…

Xe chạy đến đầu vàm, Quế đã thấy mái ngói thân quen, cả làn khói bếp lan tỏa không gian. Má ơi! Con về rồi!.

MT

Chia sẻ bài viết