17/05/2019 - 21:22

Hối hận

Hổm rày, Thư cứ bồn chồn ngóng má cho tiền mua chiếc xe đạp mới để thuận tiện đi học. Thư ngại hỏi vì thấy má bận rộn nhiều việc, lại chẳng đề cập, nhắc nhở gì. Không chỉ dậy sớm ra chợ bán rau, quá trưa về nhà, lùa vội chén cơm, má tất bật vun tưới đám rẫy đến chiều muộn, tối lục đục chọn lựa, sắp xếp bó sẵn rau, mới có thể ngả lưng vài giờ. Thấy má cực quá, Thư và chị Hai Thảo rất muốn đỡ đần nhưng má một mực “Má không sao, còn mần được. Hai chị em ráng học giỏi là má vui và khỏe re hà”. Năm nay, chị Hai Thảo vào đại học năm 2, còn Thư học lớp 9, điều này đồng nghĩa việc má Thư phải nặng gánh lo nhiều khoản chi phí, trong khi “tài sản” quý nhất của gia đình Thư là công đất ba má Thư dành dụm, tích cóp mua để má Thư trồng rẫy, phụ thu nhập nghề thợ hồ của ba trang trải cuộc sống, chăm lo chị em Thư đến trường như bạn bè cùng trang lứa. Tuy không dư dả nhưng chị em Thư luôn no cơm, ấm áo, vô lo, chỉ chuyên tâm học hành giỏi giang làm vui lòng ba má.

Cuộc sống không còn an vui khi biến cố ập đến, năm Thư học lớp 3, trên đường đi làm về, ba chẳng may bị tai nạn giao thông và qua đời, chỉ kịp trăng trối má ráng nuôi chị em Thư học hành, đỗ đạt. Má Thư nén đau buồn trở nên mạnh mẽ, quyết đoán, thay ba quán xuyến mọi việc trong ngoài. Dù mệt mỏi sau những bôn ba, bon chen nhưng má luôn dịu dàng, ấm áp, làm chỗ dựa tinh thần cho chị em Thư. Thư và chị Hai cố gắng chăm ngoan, học giỏi, không để má phải vướng bận, phiền lòng. Những năm học cấp 3 rồi vào đại học, chị Hai Thư sáng sớm phụ việc quán điểm tâm gần nhà, tối chạy bàn quán cà phê, nhận dạy kèm học sinh tiểu học… để lo các khoản học phí hai chị em, mua trả góp xe máy, phương tiện phục vụ học tập. Má và chị Hai ưu tiên Thư lo việc học, chỉ phụ nấu cơm, quét dọn nhà cửa và được dành phần món ngon. Chính vì vậy, đôi khi, Thư vô cớ dỗi hờn, không màng đến cảm nhận của má và chị Hai. 

Mấy hôm nay, tụi bạn Thư hí hửng đến trường bằng xe đạp mới toanh, đủ màu sắc, trong khi Thư vẫn “trung thành” với chiếc xe cũ kỹ chị Hai đưa lại. Tuy tụi bạn không hỏi gì nhưng Thư ngượng ngùng, lại nghĩ  giận má không thương mình. Miên man suy nghĩ về chiếc xe đạp mới nhưng khi thấy má lưng áo đẫm mồ hôi, còn ho húng hắng, Thư vội nghĩ sang chuyện khác, rồi lăng xăng phụ má. Bất chợt má âu yếm nhìn Thư, dịu dàng: “Con ráng chờ vài bữa nữa bán xong đám rẫy rồi má con mình đi mua xe đạp nghen. Lúc rày, chuẩn bị vào vụ cải mới, má bận rộn và “eo hẹp” chút…”.

Thư sà vào lòng má, ngửi mùi mồ hôi thân quen mà nghe hối hận ngập lòng, giận mình sao quá vô tâm, thờ ơ trước những lo toan của má. Thư cảm nhận sự thương yêu da diết qua bàn tay chai sần má luồn vào tóc “Con gái lớn rồi còn nhõng nhẽo, hổng sợ mọi người cười cho”…

M.T

 

Chia sẻ bài viết
Từ khóa
Hối hận