18/03/2018 - 07:02

[Truyện ngắn] Thùng thư, mùa Xuân,

em và tôi

ôi và Nhi giao ước nhau sẽ gởi thư hay bất cứ thứ gì đó trong thùng thư bưu điện. Đó là thùng thư công cộng thuê năm với giá 50.000 đồng. Khi đặt thuê bao thùng thư, cô nhân viên bưu điện giao cho tôi một chiếc chìa khóa bé xíu, có đánh số, con số 99. Nhi vốn thích trò đoán những con số, em bảo: Số chín chín là số đẹp đôi, giống như anh và em. Tôi đem chiếc chìa khóa ấy ra tiệm sửa khóa làm thêm một chìa nữa giao cho Nhi.

Tôi đoán trên thế gian này chỉ có tôi và Nhi cùng dùng chung một thùng thư thuê bao như thế. Bạn tôi bảo yêu nhau kiểu hai đứa tôi thật là phức tạp, bởi nếu cần thì có thể gọi điện cho nhau hoặc nhắn tin. Nhưng làm thế nào để nhắn tin một ổ bánh mì thịt, một ly cà phê cho Nhi. Làm thế nào để nhắn tin một bông hồng hoặc một hộp bánh em ưa thích đến cho em?

Cho nên chuyện dùng thùng thư chung của tôi có thể được coi là phát minh mới của tình yêu. Thùng thư thành chỗ để tôi giải đáp những tin nhắn của em. Tỷ dụ: "Anh ơi, sáng nay mua cho em ổ bánh mì nghe, mua ở chỗ Ba Lẹ đó". Ba Lẹ là xe bán bánh mì nổi danh của thành phố hai đứa tôi đang ở và đang yêu nhau, đến độ mỗi lần mua bánh mì cho em, tôi mất ít nhất 20 phút xếp hàng đợi tới phiên mình. Em nhắn: "Mua em ly cà phê sữa nữa nha anh". Tất nhiên là cà phê sữa không đá. Tôi ghé qua bỏ vào thùng thư khi trên đường đi làm, còn em ghé bưu điện lấy hộp cà phê để tới chỗ làm nhâm nhi hương vị. Đôi khi, tôi mua một đóa hoa hồng ở hàng bán hoa trên đường đi làm và để hoa trong thùng thư. Em reo vui khi nhìn thấy hoa hồng yêu thương đó: "Trời ơi, anh là người lãng mạn còn sót lại của thế kỷ này."

Tôi không tin tôi là người lãng mạn nhất của thế kỷ này, nhưng tôi tin mai sau, nếu không duyên nợ, tôi và em không về chung một mái nhà, em sẽ nấu cơm cho một người đàn ông khác ăn chứ không phải là tôi, thì tôi vẫn là người yêu em nhất trần gian này. Cũng như thùng thư mang số 99 đó nếu sẽ phải trả lại cho bưu điện, để một người nào đó thuê, tôi chắc chắn khi đó chẳng ai bỏ bánh mì hoặc hoa hồng hay cà phê sữa vào. Khi nói với Nhi điều đó, em nheo nửa con mắt: "Em biết rồi."

Tuy nhiên, vào những ngày cuối năm tôi và em lại giận nhau.

Tôi và em giận nhau lúc 10 giờ 32 phút ngày 30 tháng 12 trên con đường có nhiều cây hoa Hoàng Hậu. Tại sao tôi nhớ ngày chia lìa đó? Bởi khi em vung tay, giận dỗi chạy trên đường, những cánh hoa Hoàng Hậu bị giày của em giẫm lên. Cái vung tay quá mạnh làm rớt chiếc đồng hồ của em xuống đường, ngay tức khắc kim giây, kim phút, kim giờ và ngày tháng trên chiếc đồng hồ đứng lại. Em bỏ tôi, gọi một chiếc taxi, đi vào trong đám đông.

***

 
[Truyện ngắn] Thùng thư, mùa Xuân,

em và tôi

Thùng thư mang số 99 nằm ở bưu điện gần nơi em ở, trên đường tôi đi làm, có lẽ đây là thùng thư được mở ra đóng lại nhiều nhất trong năm và là chỗ cho tôi và em gởi gắm những yêu thương. Bởi em ngủ dậy trễ vì trực ca đêm ở siêu thị, cho nên khi tôi đã phóng xe trên phố thì em vẫn chưa bước ra khỏi nhà. Còn khi tôi bận rộn vì đầy ắp với những cuộc hẹn với đối tác, thì đành phải lỡ những buổi cà phê dạo phố với em.

Tôi nhớ có lần em nhắn: "Anh ơi, anh đem cái đồng hồ của em thay pin dùm em". Chiếc đồng hồ xinh xinh tôi mua tặng em nhân ngày lễ Tình nhân đầu tiên của hai đứa, đã được để trong thùng thư, tôi lấy đi tới tiệm đồng hồ quen thay pin. Em nhắn: "Em mới móc cho anh cái khăn choàng, mùa đông lạnh anh nhớ choàng cho ấm". Chiếc khăn choàng màu hồng, chỉ hợp với con gái, những mũi đan vụng về là kết quả của thời gian rảnh rỗi giữa lúc em làm việc. Tất nhiên là khi đi chơi với em, tôi phải quấn chiếc khăn choàng tình yêu ấy, nếu không muốn làm em giận. Thời gian cứ thế cuộn trôi, chiếc thùng thư mang số 99 luôn bận rộn với cuộc tình của tôi và Nhi.

Nhưng một ngày, cuộc tình của tôi và em đang đứng bên bờ tan vỡ. Mà lỗi lại thuộc về tôi. Hai đứa cùng ở chung một thành phố, bánh của hai chiếc xe đôi khi cùng chạm trên một mặt đường, những hạt mưa rơi đôi khi cùng chạm mặt nhau và mùa đông đôi khi rất lạnh lẽo vì nhớ nhau. Nhưng tự nhiên lại thành muôn trùng.

Hôm đó là cái hẹn quan trọng giữa tôi và em. Em bảo: "Em thích cưỡi đà điểu. Em xem chương trình du lịch trên tivi thấy thật vui. Chủ nhật này anh nhé". Dĩ nhiên là tôi đồng ý, hiếm khi em và tôi đi chơi xa, mà mọi người thường nói chính những chuyến đi đó làm cho tình yêu lãng mạn, thơ mộng và bền chặt hơn. Để cưỡi được lên lưng đà điểu, tôi và em phóng xe đúng 17 cây số tới một địa danh gọi là Đá Chồng. Nơi đây có bến cảng để đưa em và tôi tới Hòn Thị, chỗ người ta nuôi rất nhiều đà điểu để làm du lịch.

Hôm đó trời nắng đẹp, em mặc một chiếc áo màu hồng, quần jean lửng và đội mũ rộng vành xinh xắn. Chiếc thuyền du lịch sơn màu trắng đưa em và tôi đi thẳng ra Hòn Thị. Em choàng tay ôm tôi mà líu lo nói. Cảm giác được em gần bên với mùi hương nhè nhẹ khiến cho tôi tự nhủ sẽ thường xuyên đưa em đi chơi xa. Em bảo đi chơi trong tiết trời chuyển sang xuân thật là thi vị.

Nhưng trong thời gian tươi đẹp nhất của tôi và em thì Diễm xuất hiện. Lúc đó tôi đang nâng em lên lưng con đà điểu:

- Trời ơi, phải anh Thanh không?

Diễm đeo kính đen, mặc váy ngắn, tôi ngờ ngợ là quen, nhưng nhìn không ra.

  - Diễm đây. Anh không nhớ Diễm à? Nhớ không?

Rồi Diễm tháo kính ra, nhìn em:

- Chà, khi nào hai người cưới báo cho mình nhé. À, em đi ra đây định ăn Tết, cho em ăn Tết ké với nghe.

Cuộc đi chơi ấy bị Diễm phá vỡ. Diễm là bạn học ngày xưa và thời học trò ấy tôi đã từng nao lòng trước Diễm. Rồi năm năm Diễm đi Canada theo gia đình. Tôi quên mất Diễm. Diễm mới về nước cách đây mấy ngày.

Em một mình cưỡi đà điểu vì Diễm cứ níu tôi hỏi chuyện. Sắc mặt em thay đổi giống như nắng đổi màu trên đỉnh núi. Còn Diễm thì sau đó kéo tôi và em vào quán nước, nước không uống mà đi khoe với em rằng ngày xưa tôi và Diễm từng yêu nhau.

Chuyến về em bỏ mặc tôi, em tìm chỗ ngồi giữa đám đông, im lặng. Tôi đoán là em ghen. Tôi chở em về giữa con đường đầy hoa Hoàng Hậu đó thì em xuống xe...

Thường khi giận nhau, người ta xóa ngay số điện thoại của người đó. Nhưng em đâu có xóa số điện thoại của tôi. Diễm cứ kéo tôi cả cái Tết vì bảo rằng ở Việt Nam bạn bè không còn ai. Đến hồi tôi kéo được những người bạn cũ cho cô ấy thì những cuộc họp lớp diễn ra liên miên. Tôi muốn bứt ra để đi dỗ dành em nhưng không thể nào thoát cô bạn cũ.

Tôi nhắn tin: "Cà phê không? Anh mua nhé". Em trả lời: "Không cần".  "Anh mua patechaud nóng cho em nhé". "Không cần". Tôi tới chỗ em làm, em bảo: "Ai quen đâu mà gặp". Nhắn hẹn đi chơi Tết, em bảo đi với người khác đi. Tôi tới nhà, cậu em trai nói là em bệnh, không tiếp khách. Nhiều ngày trời, chỉ có một mình tôi mở thùng thư số 99, cà phê và bánh mì tôi để vẫn còn nguyên.

Sáng ngày lễ Tình nhân của năm mới, mở thùng thư số 99 tôi không tin vào mắt mình. Đóa hoa hồng và chiếc đồng hồ mới tôi mua cho em với dòng chữ: "Anh nhớ em lắm. Em đeo chiếc đồng hồ này đi chơi lễ Tình nhân với anh nha" đã được lấy đi. Em để vào đó một mảnh giấy, ghi: "Cà phê Hòn Kiến, 5 giờ chiều nay".

Buổi chiều ngày đó, mùa Xuân vẫn còn, kệ phố xá rộn ràng. Tôi chỉ ngồi ở cà phê để đợi em.

KHUÊ VIỆT TRƯỜNG

Chia sẻ bài viết