02/03/2013 - 19:42

Thu Hà – một hiện tượng trong làng thơ Đồng bằng sông Cửu Long

Ngày 19-1-2013, Hội Nhà văn thành phố Cần Thơ tổng kết trại bồi dưỡng sáng tác trẻ 2012. Trong số 18 tác giả dự trại, có Nguyễn Thị Thu Hà, sinh viên ngữ văn năm 2 Đại học Cần Thơ, để lại những bài thơ bút danh Thu Hà, làm “động lòng người”.

Thu Hà đọc thơ tại Hội Nhà văn TP Cần Thơ ngày 19-1-2013. 

Nhà thơ Lê Chí nhận xét: “Một hiện tượng. Mới lắm. Mừng cho Đồng bằng sông Cửu Long”. Nhà thơ trẻ Huỳnh Thúy Kiều ở Cà Mau, người được mời trao đổi kinh nghiệm sáng tác, nói: “Thu Hà có những câu thơ giàu hình tượng, sức gợi cảm, khi đọc thơ Hà, tôi có nhiều hứng thú và thật sự xúc động”.

Qua Báo Cần Thơ, xin gửi đến bạn đọc một số bài thơ của nữ sinh viên Thu Hà, nhân trại viết ở Cần Thơ…

      Huỳnh Kim

Mưa

Không có mùa đông
Chỉ có mùa mưa và mùa nắng
Những ngày đầu mưa
Lạnh
Tâm hồn lên mốc
Không có nắng để phơi
Khép miệng, buông rèm
Để mặc mưa viết nhớ thương trên ô cửa kính
Lấy những chai nước sơn đủ màu
Quệt vào ngón tay
Ngón cái màu hồng
Ngón trỏ màu đỏ
Ngón giữa màu tím
Áp út màu xám
Cuối cùng màu đen
Đưa bàn tay lên
Nực cười
Ngón cũng già nua như năm tháng
Ngón nào của anh?
Ngón hồng không có anh
Ngón đỏ không có anh
Xám, đen không có anh
Hay anh ở trong màu tím?
Cũng không!
Anh ở trong ngón chưa mọc ra…

Người phụ nữ đợi chồng

Người phụ nữ đợi chồng
Bên gốc xoài ngập màu đêm
Gió như những đứa trẻ vô tâm nghịch làn tóc
Rồi ngập ngừng khi thấy bóng thời gian

Đã bao tháng năm
Khi những đứa con đã đi vào miền cổ tích
Người phụ nữ đợi chồng nơi góc tối
Đôi mắt thăm thẳm
Âu lo

Người chồng trở về sau những cuộc say
Hát, cười, và nói
Xen lẫn cả tiếng trách người, tiếng oán đời và những tiếng tát tay
“Anh ấy đang say!”
Và cứ thế trên bức tường nhem nhúa
In bóng người phụ nữ
Lấy khăn lau cho chồng…

Đêm trên cầu Quang Trung

Đêm trên cầu Quang Trung
Gió ngốn ngấu từng khuôn mặt
Một chiếc xe, ba mái đầu
Có một mái đầu mang hình tam giác
chất chứa những suy tư
lôgic những dự định
rắn rỏi phát ngôn
lạnh hơn gió
tròn xoe mười đầu ngón tay
     
Có mái đầu mang hình tròn bị hở
cứ xoay vòng những suy nghĩ vô tư
những suy nghĩ giống chiếc lá đói màu bên mép đường thành thị
chốc chốc kẹo mút màu hồng
ngoảnh lại tóc đã thành màu nấm
cái đầu tròn bị hở
trọn rối những giấc mơ…
     
Một mái đầu không có hình để gọi
rối rắm
vô ngôn
giọt nước mắt màu nâu rớt trên mái đầu
lạ kỳ!
không vỡ!
nó lồng vào mái tóc rối rắm những hình thù
luồn vào trong hốc mắt
ngủ quên…
     
Đêm trên cầu Quang Trung
Không bóng người câu cá
Ba mái đầu và một chiếc xe
Lặng nhìn
Dòng sông vẫn hát…

Chia sẻ bài viết