13/07/2021 - 08:28

Em tin anh như tin con sóng mãi vỗ bờ 

Những ngày Hè cùng dạo chơi trên phố biển quê hương, anh hỏi đùa em: “Đố em biết, biển này tên gọi là gì?/ Biển Đông anh!/ Đúng là biển gì thì chỉ có thuyền mới hiểu!/ Thế tên đường này là gì em biết không?/ Đường Nam Sơn!/ Không phải, con đường này mang tên em!/ Anh đặt tên mới cho đường à?/ Nếu để anh đặt lại, anh sẽ đặt tất cả thành Hà Nội.

Em hiểu tình cảm anh dành cho em trong điều anh nói. Có lẽ vì em đang ở Hà Nội và chúng mình yêu nhau cũng ở Hà Nội.

Câu chuyện của chúng mình đôi khi chỉ là những câu nói vu vơ như thế mà làm em vui suốt cả ngày, để rồi nhớ suốt cả đời. Cách nói chuyện của anh làm tan chảy sự bướng bỉnh trong em. Có một chút trẻ con nhưng chân thật, đáng yêu hết mức...

Nhớ những ngày xưa ấy, mình cảm mến nhau từ cái nhìn đầu tiên, ngày 2 đứa vừa vào trường THPT. Những ngày đầu tập quân sự và làm quen các bạn mới, em đã bị “say nắng” trước ánh mắt cuốn hút của anh. Cảm giác đó như chính là định mệnh cuộc đời mình.

Ảnh minh họa của Thanh Army

Sau đó là chuỗi ngày dài chờ đợi, cứ tan học là mắt em tìm anh, còn anh đã đứng đợi em ở cổng trường tự lúc nào với nụ cười tỏa nắng. Những lần anh đứng dưới vườn trường nhìn lên phía cửa sổ nơi em đứng, những lần anh ngập ngừng muốn nói gì đó với em hoặc đợi xe em để song song đi cùng và cả giờ chào cờ, thể dục anh luôn đứng cạnh bên... Những lời chưa dám nói, cành hoa chưa dám tặng, chờ đợi, yêu thương... Tất cả luôn ngập tràn trong trái tim hai đứa.

Một năm, hai năm rồi đến lúc chuẩn bị thi tốt nghiệp THPT, chúng mình vẫn âm thầm bên nhau như thế. Có lần anh bảo, anh có một bí mật muốn nói với em nhưng chỉ khi đỗ vào Học viện Hải quân anh mới có thể nói. Em khi đó chọn thi sư phạm. Vậy là chúng mình cùng cố gắng học tập, phấn đấu cho mục tiêu của mình...

Kết thúc những kỳ thi bước ngoặt, em nhận giấy báo đỗ Đại học Sư phạm. Em lên trường học nhưng e ngại không hỏi tin anh. Cho đến tháng 10 năm đó, gần đến ngày sinh nhật của mình, em vừa từ giảng đường về đến phòng ký túc xá thì nhận được thư anh. Lá thư gửi đến từ thành phố biển Nha Trang, trên phần người gửi là dòng chữ Học viện Hải quân. Em nhận ra ngay nét chữ của anh nên vội mở ra xem. Trong thư là một tấm bưu thiếp với bông hoa hồng đỏ đặt giữa đôi quân hàm người chiến sĩ Hải quân, mặt sau ghi dòng chữ: Hẹn gặp em ở Thủ đô Hà Nội! Chỉ vậy thôi nhưng em hạnh phúc vô cùng… Và một cuối tuần không lâu sau đó, chúng mình nhẹ nhàng bên nhau giữa trời thu Hà Nội…

Để đến hôm nay, trên phố biển quê hương, chúng mình hạnh phúc nói với nhau ước mong ngày về chung một nhà. Anh bảo: Sau này ra trường, anh có thể công tác ở đất liền hay hải đảo, dù không có nhiều thời gian bên em và gia đình nhưng em hãy tin anh, tin vào lòng chung thủy của người lính biển em nhé!

Vâng, em hiểu và sẽ luôn tin anh như tin những con sóng sẽ mãi vỗ bờ…

Theo Báo Hải quân Việt Nam

Chia sẻ bài viết