06/05/2012 - 08:49

Cuộc gặp bất ngờ

Truyện ngắn: TRẦM NGUYÊN Ý ANH

Chín giờ đêm. Người đàn bà gần sáu mươi, ăn mặc tuềnh toàng, hai tay khệ nệ hai giỏ đầy bước xuống xe. Bác xe ôm cũng chưa qua sáu chục, rề xe lại đón khách:

- Chị về đâu?

- Tui về... mà chú chờ chút. Đây, cái địa chỉ con tui ghi. Nó đi học bên nầy, năm nay ra trường rồi.

- Bà chị ngồi cho vững đưa giỏ tôi máng đằng trước cho.

- Chú chạy chậm thôi nghe! Tui ngồi xe dở lắm!

- Bà chị đi thăm con sao không đi sớm chút. Bên đây phức tạp lắm. Bà chị đi khuya quá, đám xe ôm nó “chặt đẹp”.

- Bữa nay mưa quá nên bán ế. Phải ráng bán cho hết gánh bún mới đi được. Con nó đi học xa, mình phải chịu cực mới có tiền cho nó, tốn lắm chú ơi!

- Ờ! Làm cha mẹ thì vậy. Như tôi nè! Làm công nhân trong hãng bia, nước ngọt. Tối nào cũng xách xe chạy thêm, kiếm tiền cho con gái may mặc. Con nhà nghèo. Thua chị kém em tội nghiệp nó. Nó cũng năm cuối đại học rồi bà.

- Tới rồi! Bà chị cho tôi xin năm ngàn thôi. Cũng hoàn cảnh nghèo mà! Ừ, mà bà chị ở đâu?

- Tui ở Trà Vinh. Thôi! Cám ơn chú em nhiều lắm nghe!

*

* *

Người đàn ông chạy xe ôm đẩy xe vô nhà. Đứa con gái đón ông ở cửa.

- Bữa nay sao ba về trễ vậy?

- Tăng ca con à! Con ăn cơm chưa?

- Con ăn rồi, để con dọn cho ba. Ba nè! Ngày mai, ba xin nghỉ một buổi để mẹ anh Bằng qua thăm cho biết. Con chỉ sợ người ta thấy nhà mình lôi thôi thì chê cười.

- Sao con không nói sớm. Ngày mai mấy giờ?

- Chừng mười, mười một giờ. Con chuẩn bị bữa cơm. Nhà ảnh khá giả hơn nhà mình, con lo quá!

- Lo gì! Yêu nhau, quý ở chỗ chân tình. Giàu nghèo làm sao quyết định. Mà nó cũng tới chơi mấy lần rồi chứ bộ. Ba chỉ cần nó thương con. Ba đâu cần cái giàu nhà nó.

- Vậy mai, ba giúp con dọn dẹp nhà cửa. Con sẽ nấu một bữa ăn ngon. Mẹ anh Bằng là chủ một hiệu ăn lớn ở Trà Vinh, không khéo bà sẽ cười cho.

*

* *

Buổi sáng ở nhà trọ nơi người
đàn bà tới hồi đêm.

- Má phải sửa soạn cho coi được chút. Con chuẩn bị áo dài cho má rồi. Con cũng kêu con nhỏ làm móng qua cắt cho má.

- Sao lại mướn người ta cắt móng. Má đâu quen.

- Cắt cho sạch rồi sơn màu cho đẹp. Má mới tới thăm người ta lần đầu phải coi được chút, không thì mất mặt lắm.

-Con nói nhà con nhỏ đó khá lắm hả?

- Dạ! Ba Vân là Trưởng phòng sản xuất ở công ty bia và nước ngọt. Nhà có hai cha con thôi. Vân là con một nên ông cưng lắm. Mình lôi thôi quá, sợ người ta không chấp nhận thì nguy.

- Mình nghèo nhưng có lòng tự trọng. Nó thương con vì con cũng là sinh viên có tương lai, con của má đâu thua ai. Nhà nó giàu hay ba nó có địa vị thì ăn nhằm gì tới mình. Quan trọng là hai đứa con thương nhau.

- Má hổng biết đâu! Bây giờ người ta sống hình thức lắm. Má cứ ăn mặc như ở nhà, người ta cười cho. Má đừng nói bán bún ở chợ nghe!

- Bán bún thì nói bán bún, có ăn trộm ăn cắp của ai mà giấu.

- Con lỡ nói má là chủ tiệm ăn nổi tiếng ở Trà Vinh rồi. Má ráng cho qua. Khi ba Vân chấp nhận rồi thì mình liệu cách khác.

- Trời ơi! Má dạy con bao nhiêu cái tốt, sao con lại đem điều giả trá áp đặt cho má. Bán bún mà nuôi con tới đại học là xấu sao con?

- Thôi! Má chiều con một lần thôi. Sau nầy, con có cách nói.

Người đàn bà buồn buồn, mắt bà cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra. Thằng con trai cười gượng.

*

* *

Căn nhà nhỏ của cha con Vân
đã có bộ mặt mới. Chiều ý
đứa con gái cưng, ông Tám, ba của Vân, đã xin nghỉ một buổi. Ông mua giấy dán tường. Dọn dẹp lau chùi lại bàn ghế. Bàn thờ mẹ Vân có dĩa trái cây và bình hoa thật đẹp. Vân chạy ra hiệu ăn gần nhà mua sẵn mấy món. Cô tiểu thư nầy thật ra có biết nấu nướng gì đâu. Ông Tám thương con không có mẹ, đã gánh vác hết mọi việc nhà. Luôn cả cái chuyện chạy xe ôm buổi tối, ông cũng giấu biệt. Ông sợ con mặc cảm với bạn bè. Thằng Bằng tới nhà chơi mấy lần, ông cũng tạm vừa ý đứa bạn trai của con mình. Bây giờ, nghe nói nhà nó giàu có, ông đâm ra ái ngại.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Vân nôn nóng trông mắt nhìn ra đầu hẻm. Đúng mười một giờ, mẹ con Bằng đã tới trước cổng. Ông Tám đã chỉnh tề trong bộ đồ mới nhất để đón chào khách quý. Vân cũng tươi tắn trong chiếc áo dài màu xanh da trời. Bà mẹ đi bên cạnh thằng con trai. Bước chân ngập ngừng vì đôi dép quai nhung còn mới cứ cứa vào chân. Bà lúng túng vì hai tà áo dài. Còn gương mặt màu da sạm nắng đã được người ta tô lên một lớp phấn, một chút son và má hồng. Bà thấy ngượng ngùng với chính mình, nhưng chính thằng con trai cưng đã đưa bà vào cuộc. Thôi thì, thương con đành phải chiều theo nó vậy.

Hai mẹ con bước vào nhà. Hai cha con ra chào hỏi. Ông Tám cúi đầu với nụ cười trên môi nhưng trong đầu ông lại thoáng qua một chút ngỡ ngàng “Sao giống quá vậy kìa!”. Mẹ thằng Bằng gật đầu chào hỏi, nhưng mắt bà lại nhìn trân trối người đàn ông đối diện. Vân tíu tít:

- Con chào bác! Dạ đây là ba con! Con mời bác ngồi ạ!

- Dạ! Con cũng chào bác! Đây là mẹ con vừa từ Trà Vinh qua!

Hai người làm cha mẹ vừa ngỡ ngàng nhìn nhau. Cả Vân và Bằng đều ngơ ngác. Cuối cùng, ông Tám lên tiếng trước:

- Có phải bà chị hồi đêm tôi gặp và chở về đó không?

- Còn chú! Chú xe ôm hồi tối đây mà!

Nếu có một trận động đất kinh hồn xảy ra ngay lúc nầy, chắc cũng không làm Vân và Bằng kinh ngạc hơn. Bằng trố mắt nhìn Vân:

- Em nói bác là Trưởng phòng sản xuất công ty bia và nước ngọt mà!

Ông Tám nhìn Vân buồn bã:

- Bộ con mắc cỡ khi có người cha làm công nhân quèn sao? Còn cậu (ông quay sang Bằng) có một người mẹ gánh bún nuôi mình cậu xấu hổ sao? Cô cậu làm tôi thất vọng quá.

Bằng đứng im như bị trời trồng. Còn Vân, nước mắt đã ngân ngấn. Mẹ Bằng lên tiếng:

- Tôi không là chủ một tiệm ăn, chú có bằng lòng kết thông gia với tôi sau nầy không?

- Còn bà chị thì sao, tôi chỉ là một công nhân quèn, chạy xe ôm buổi tối...

Chia sẻ bài viết