26/08/2012 - 09:45

Cái mo cơm

Truyện ngắn: NGUYỄN TRUNG NGUYÊN

Có nằm mơ hay giàu tưởng tượng gã cũng không thể ngờ có ngày mình gặp lại ông ta trong căn phòng tạm giam chật hẹp này. Hơn hai tháng trời tới lui, lui tới dù muốn hay không gã cũng thuộc lòng cái “thời khóa biểu” của một kẻ chờ ngày đi gặp mấy ông tòa. Ngoài hai lần sáng, chiều cánh cửa sắt nặng trịch rít lên ken két khi phòng lao động đưa cơm, còn lại y như rằng hễ nghe tiếng chìa khóa rủng rẻng là có người lên gặp cán bộ làm việc hoặc tân binh nhập phòng.

Trưa nay cũng vậy, cán bộ quản giáo chưa kịp kéo cánh cửa sắt thì bảy cái đầu râu ria nham nhở đã sà đến chờ đợi. – “Tuấn, nhận tân binh nghe” – cán bộ Tư nói ngắn gọn rồi khép cửa, lấy đi luôn mớ ánh nắng vàng vọt vừa ùa vào cái nơi mà ông mặt trời ít khi có dịp ghé chơi.

Căn phòng luôn thiếu ánh sáng, tối nhờ nhờ nhưng gã nhận ra ngay ông ta dù đã khá lâu rồi không gặp. Trong khi sáu cặp mắt kia đang ngó như trợn trừng cái người mà cán bộ vừa gọi là tân binh ấy, thì đầu óc hắn cũng rối tung lên chẳng biết phải làm thế nào, nhận người quen ư? Không! Vờ không biết! Cũng chẳng ổn vì trong khoảng không gian chật hẹp này ngày mai, ngày mốt làm sao không đụng mặt; cũng may là hơn hai tháng rồi chưa cạo râu, hớt tóc nên khuôn mặt chắc khó coi lắm. Kệ! tới đâu hay tới đó. “Tân binh” gì mà sang quá, tướng tá béo tốt phương phi, áo sơ mi trắng dài tay cài măng- sét, còn bỏ vào quần nữa mới ghê chứ. Đồ đạc ông ta xách theo không phải mấy cái bọc hai quay hoặc túi đệm dúm dó như gã vẫn thường thấy mà là hai cái túi du lịch đắt tiền. Ông này mà gặp ngoài đời chắc hổng dám đi gần nữa chớ ở đó mà làm việc. Với một thằng đã từng vào tù ra tội, ăn cơm trại nhiều hơn cơm đời như Tuấn thì qua một chút bối rối nó đã lấy lại bình tỉnh hất hàm:

- Đứng sát vào tường, cởi quần áo ra.

Ông ta lập cập dựa lưng vào tường, run run mở từng chiếc nút một và khi chiếc quần dài được tuột ra hẳn khỏi hai bàn chân thì bảy thằng “ma cũ” không ai bảo ai buột miệng cười sặc sặc. Tụi nó tức cười vì thấy cái thân hình béo trục, béo tròn, trắng như mỡ heo ấy xuất hiện trong căn phòng tạm giam này sao mà khôi hài quá, cái chỗ này lẽ ra chỉ dành cho bọn nó, cái đám cùng đinh lăn lóc bụi đời, xì ke ma túy kìa.

- Tội gì? Nói nghe coi! – Tuấn hỏi tiếp.

- Dạ! dạ làm giám đốc...

- Làm giám đốc sao bị bắt?

- Dạ! tại thiếu trách nhiệm...

- Ngộ quá hén... - Thằng Tuấn buột miệng nói tiếp: - Chuyện đó để cán bộ lo. Còn bây giờ ông vô đây thì phải chấp hành nội qui của phòng này.

Trong khi thằng Tuấn “lên lớp”, sắp xếp chỗ ngủ cho ông ta thì gã lui vào góc phòng thừ người ra ngẫm nghĩ. Chỉ hơn năm trước chớ mấy, lúc ấy hàng ngày gã phải chực chờ mở cổng cho xe con đưa ông ta vào cơ quan làm việc. Chỉ là bảo vệ quèn nên gã cũng chẳng thắc mắc làm gì khi thấy lúc nào cũng kè kè bên ông ta một cô thơ ký xinh đẹp. Nghe đâu ông đã ly dị bà vợ và bỏ luôn mấy đứa con làm ruộng ở quê từ khi chễm chệ trên chiếc ghế giám đốc.

* * *

Gốc quê, cha gã tham gia du kích, bị bọn giặc ruồng bắn chết ở đầu vàm khi gã vừa lên hai tuổi, lúc ấy đâu vào khoảng đầu những năm bảy mươi của thế kỷ trước. Mẹ gã vừa đào hầm nuôi chứa bộ đội vừa lo cho hai chị em gã ăn học bữa đực, bữa cái mà cũng lớn lên. Sau ngày giải phóng gã “canh me” vừa đúng 18 tuổi là xung phong đi bộ đội, rồi ra quân, rồi... thất nghiệp dài dài. Một dạo có đoàn cựu chiến binh về thăm quê, quen biết kiểu gì gã làm sao mà biết nhưng sau đó một thời gian gã được vào làm bảo vệ ở cơ quan của ông “tân binh” này. Hơn năm trời làm cái việc đóng mở cổng, gã cũng dời luôn con vợ và cái bụng bầu từ vùng ven thành phố vào nhà trọ làm dân thị thành.

Suốt trong thời gian hết sáng rồi chiều chỉ làm công việc kéo cái bản lề thiếu nhớt gỉ sét ken két nghe nhức cả răng ấy chưa bao giờ gã cảm thấy mình ngon lành, ngoại trừ một lần. Đâu hơn 8 giờ sáng rồi, cánh cửa lớn đã đóng cẩn thận, cửa nhỏ gần chỗ gã ngồi mở hụ hợ cho có lệ khỏi mất công đứng lên, ngồi xuống. Cô thơ ký riêng của giám đốc đi làm trễ hộc tốc chạy xe quẹo vào cơ quan đụng ngay con nhỏ bán báo dạo, hất tung chồng báo trên tay nó rớt xuống vũng nước đêm qua mưa lớn đọng lại. Con nhỏ bị đụng không đau gì mấy nhưng cả chồng báo rơi xuống ướt nhẹp coi như tiêu. Không dừng lại xin lỗi hay xem xét thiệt hơn gì, cô ta điềm nhiên định lách xe vào cổng như chẳng có chuyện gì xảy ra. Gã kéo cánh cửa lại không cho cô ta vào và nói: - “Cô quay lại xem con nhỏ thế nào rồi hãy vào”. - “Cái gì? Anh dám...”. - “Cô đụng người ta rớt cả chồng báo xuống nước không thấy à, bồi thường cho con nhỏ rồi muốn vô thì vô...”. Nghe ồn ào nhiều người bu lại xem, cô thơ ký xinh đẹp “chịu phép” phải mua mấy tờ báo ướt ấy. Chẳng biết có nói gì với ông ta hay không mà vài ngày sau người phụ trách tổ chức đã gặp hắn, khuyên nên làm đơn xin nghỉ việc để được hưởng 3 tháng lương, còn hơn bị buộc thôi việc một cắc không có. Gã lẳng lặng cầm mớ tiền ra đi không hẹn ngày trở lại.

Vợ sắp sinh con, thất nghiệp, gã đã phải làm đủ thứ công việc không tên với mong muốn trụ lại được ở thành phố này. Bữa nọ buồn quá gã ngồi nhâm nhi ly rượu vỉa hè không ngờ gặp lại thằng bạn từ thời còn cầm súng trên rừng. Nghe gã kể khổ, hắn ta hào phóng buông một câu chửi thề rồi nói: “Tao cho mầy mượn chiếc xe mỗi ngày đảo lòng vòng kiếm tiền nuôi vợ đẻ, đây cạt-vẹt mầy giữ luôn có gì thì đưa ra, khỏi lo gì cả khi nào khá thì trả lại tao...”. Mọi chuyện êm ấm đâu cũng vài tháng, vợ gã mẹ tròn con vuông.

Không biết có phải cái ngày định mệnh hay không? Mà người khách đi xe ôm kéo luôn gã vô đồn công an rồi hô hoán “ăn cắp xe”. Gã chưa kịp hiểu ra thì mấy ông công an đã thảy cho gã cái lệnh tạm giam. Hóa ra, chiếc xe mà thằng bạn quý hóa cho mượn là của ăn cắp, còn cái cạt-vẹt cũng là đồ giả nốt. Đúng là cái thằng trời đánh, bây giờ biết kiếm nó ở đâu.

* * *

Những ngày đầu mới vào lúc nào ông ta cũng nằm nhắm mắt dàu dàu, tới bữa ăn lắc đầu làm mấy đứa trong phòng khoái chí tử, mà nuốt làm sao vô mớ cơm nấu bằng chảo đụn, xới bằng leng còn thức ăn là mấy khứa cá trê phi kho mặn chát. Chuyện ông ta từng là thủ trưởng của gã không ai biết và cả hai dường như cũng thỏa thuận ngầm là không nói ra, nhiều lúc gã biết ông ta đang nhìn mình chăm chú như muốn nói điều gì.

Đâu hơn tháng sau, lúc mấy món đồ thăm nuôi thưa dần. Tuần lễ đầu hai lần, tuần thứ hai y vậy, tuần thứ ba một lần rồi tuần thứ tư lơi dần, sang tuần thứ năm thì mất bóng. Nghe đâu cô thơ ký riêng già nhân ngãi non vợ chồng với ông ta đã cao bay xa chạy (cái này mấy đứa ở phòng lao động “tám” lại khi gã có dịp ra ngoài làm chuyện lặt vặt cho cán bộ). Lẽ ra, một người từng là thủ trưởng một cơ quan ngon lành phải có rất nhiều người thân mới phải, đằng này dường như khi ngã ngựa thì ông ta cũng mất luôn những mối quan hệ tiền hô hậu ủng trước đây. Không còn thăm nuôi nên ông ta cũng phải quen dần với bo cơm nhà trại, tối xuống cũng ngồi hì hục nấu nước sôi bằng ca nhựa chia nhau miếng mì ký rẻ tiền mà trước đây cho vàng ông cũng không ăn, đôi khi phòng hết “hỏa tốc” ông ta cũng nuốt ngon lành cái thứ mì trụng nước lạnh như ai.

Ông ta sau khi đã “thông” tư tưởng, chắc là đã xác định mình sẽ ở đây lâu nên cũng hòa mình với đám “dân đen” trong phòng.

Tuần trước mẹ và vợ gã vào thăm, khi nghe gã kể chuyện ông ta ở chung phòng trong này mẹ hắn tự nhiên lặng lẽ rơi nước mắt. Lúc ấy, gã nhủ thầm chắc mẹ mình lẩm cẩm rồi, hơi đâu thương người dưng mà lại là người đuổi việc hắn nữa chứ. Nếu còn làm bảo vệ thì chắc gã đâu gặp lại thằng bạn vàng để mà vô đây lãng xẹt như vậy. Thông thường khoảng nửa tháng mẹ hoặc vợ gã mới vào thăm nuôi một lần, chẳng biết có chuyện gì mà tuần này mẹ gã lại đến. Khi cán bộ gọi tên gã đã hết sức ngạc nhiên, tiền đâu mà thăm nuôi hàng tuần, vợ gã thì cũng đã về quê từ khi hắn bị bắt, nuôi con còn hổng xong nữa là. Kèm theo một mớ đồ nhà nghèo như ký mì vụn, bọc trà còn có một mo cơm mà mẹ hắn dặn đi dặn lại cái này dành cho ông ta. Ngộ nghen, hồi nào tới giờ mẹ gã chưa bao giờ gởi cơm cho gã cả vậy mà lặn lội từ quê lên để gởi cho ông ta mới ghê chớ.

Khi về phòng, đưa bọc đồ cho thằng Tám gã nói với Tuấn trưởng phòng mo cơm này mẹ gã gởi cho ông ta. Mặc kệ cho mấy thằng trong phòng tròn xoe mắt ngạc nhiên và cả ông ta cũng vậy. Mở ra, một mo cơm trắng và mớ cá bống kho tiêu, không hiểu sao ông ta nhìn trừng trừng rồi ngồi xuống cầm chiếc mo đựng cơm mà khóc. Đêm đó ông ta kéo chiếc chiếu lại nằm gần gã rồi nói: “Tôi thật có lỗi với mẹ của anh, ngày xưa chính bà đã nuôi giấu tôi suốt trong thời kỳ chiến tranh chính bằng những mo cơm và cá bống kho tiêu thế này. Có lần bọn địch càn ba bốn ngày, sợ tôi đói dưới hầm mẹ đã liều cả mạng sống của mình để mang cơm cho tôi. Vậy mà, tôi đã xử sự hết sức không phải với anh. Nay vào tù thì cũng chính mẹ mang cơm cho tôi chớ không phải là những người tôi tưởng là rất thương yêu mình...”.

Sáng hôm sau, vẫn còn thiu thiu ngủ thì gã nghe tiếng của ông ta:

- Cán bộ ơi! Cán bộ! Tôi xin được làm việc.

Chia sẻ bài viết