31/05/2008 - 22:12

Bé mưa

Truyện ngắn của TRẦM NGUYÊN Ý ANH

Ngoài trời đang mưa. Những hạt mưa thu nhè nhẹ chỉ lất phất hòa quyện với chút gió heo may đủ để đất trời ảm đạm. Bé Mưa ngồi trong phòng dán mắt vào cửa kính, nhìn ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật thứ sáu của bé. Đúng ra thì còn hai mươi hai ngày nữa! Nhưng vì tình trạng sức khỏe của Mưa quá kém. Sự sống chỉ còn đếm từng ngày... Nên các má đã quyết định tổ chức riêng cho Mưa và sớm hơn lệ thường. Hôm nay Mưa đẹp lắm. Cả đêm bé cứ trằn trọc không ngủ được. Má Thêm đã đắp mền tới ba lần và nhắc nhở “Ngủ đi con! Ngủ để mai có sức mừng sinh nhật, không ngủ con sẽ mệt đó!”. Bé Mưa nghe lời má, nhắm mắt lại, cố nằm im. Ngoài trời vẫn là mưa. Những giọt mưa tỉ tê than khóc như tiếng nhạc du dương đưa bé vào giấc ngủ.

Mưa thấy mình đi học, có ba và mẹ đưa Mưa trên chiếc xe màu xanh giống xe của bác Giám đốc thường đến tặng quà cho làng cô nhi. Mưa thấy mình mặc chiếc áo đầm màu hồng có một cái nơ bằng kim tuyến thắt hình con bướm. Mưa có cái cặp hình gấu con với cái mõm đen sì. Ba mẹ dắt tay Mưa qua cổng trường, đi trên con đường cỏ mịn. Mà lạ quá! Sao trường học lại vắng tanh như vầy, không một bóng người. Mẹ nắm tay biểu Mưa đứng đợi dưới gốc Bằng Lăng đang nở hoa tím biếc. Rồi mẹ đi, ba cũng đi. Mưa khóc thét lên, Mưa muốn chạy theo ba mẹ nhưng hai chân như bị chôn cứng xuống đất. Mưa hét lên. Mưa ngã quỵ...

Má Thêm ôm Mưa vào lòng, lau nước mắt cho Mưa “Con thấy gì mà khóc dữ vậy? Chiêm bao thôi mà! Nín đi con!”. Mưa vẫn còn tức tưởi “Con thấy ba mẹ dắt con đi học rồi bỏ con ở lại trường. Con biết mặt ba mẹ rồi má Thêm ơi! Mẹ con đẹp lắm!”. Má Thêm xoa đầu Mưa “Vậy là Mưa gặp mẹ rồi, không buồn nữa nghe! Con ngủ đi, mai má sẽ mặc đồ mới cho con. Mai, con sẽ có cái bánh sinh nhật đẹp và ngon lắm!”. Mưa nhìn má Thêm dò xét “Nhưng má Thu với các bạn có về mừng sinh nhật con không má? Con sợ má Thu về không kịp!”. Má Thêm hôn vào tóc Mưa, cười hiền như một bà Tiên. “Má Thu gọi điện nói mai về sớm mà, con yên tâm đi!”. Lần nầy, Mưa ngủ được. Nhưng chỉ bốn giờ, khi chuông Nhà Thờ đổ, Mưa đã dậy.

 

Má Thêm suốt đêm không ngủ. Dường như má sợ khi mình ngủ, mấy tiếng đồng hồ sẽ trôi qua lãng phí, mình sẽ không thấy và theo dõi những giờ phút sống ít oi còn lại của bé Mưa. Má là người đã đón Mưa về mái ấm nầy khi Mưa vừa được bảy ngày tuổi. Mưa nhiễm HIV từ trong bụng mẹ. Một số phận đã được định sẵn như tất cả những đứa bé được đưa vào đây. Hôm Mưa về là một ngày mưa. Hôm đó, trời đang bão. Má Thêm lo chăm sóc Mưa còn các má khác bận túi bụi những công việc khác. Má Thêm đặt tên Mưa cho đứa bé là con thứ mười sáu của mình. Bé được mang họ má Đỗ Như Mưa.

Cũng như những đứa bé nhiễm HIV khác, Mưa rất yếu đuối và quặt quẹo như một chú mèo con. Những lúc tắm cho Mưa, má Thêm không dám chà mạnh, chỉ sợ làm bé đau. Mưa có đôi mắt tròn to, đen nhánh - một đôi mắt biết cười. Mưa chỉ có một cái lúm đồng tiền bên trái mà khi cười, mới hiện rõ. Má Thêm đã nhận làm con được hai mươi mốt đứa. Nhưng mười bốn đứa đã bỏ má ra đi. Những cái chết đã được định sẵn. Chỉ khác nhau ở sức sống đang có trong từng cơ thể ốm yếu nhỏ nhoi kia. Và bây giờ là Mưa. Đứa bé gái vừa đẹp vừa thông minh, ngoan ngoãn và rất hiếu thảo. Mưa thương yêu má Thêm như đứa con yêu thương mẹ đẻ mình. Có chút quà bánh ngon, Mưa đều chia cho má. Mưa thường hỏi ba mẹ ruột của Mưa đâu. Má Thêm nói ba mẹ của Mưa đã đi xa rồi, cũng như ba mẹ của các bạn ở đây. Mưa không hiểu gì về cái chết. Mỗi lần có một bé sắp chết, các má phải thu xếp đưa đi nơi khác. Làm sao để những ánh mắt ngây thơ vô tội kia phải chứng kiến cái chết từng ngày.

Má Thêm đã từng có chồng và một đứa con gái dễ thương. Rồi chồng và con chết trong một tai nạn giao thông đã cướp đi sức sống trong tấm thân mảnh mai của má. Trong một lần theo đoàn công tác từ thiện đến thăm làng cô nhi HIV này, trái tim đang khát khao làm mẹ, đang đau đớn vì thương nhớ con của người mẹ trẻ Đỗ Thị Thêm đã dậy lên một ngọn lửa, lửa của tình thương. Má Thêm đã tình nguyện ở lại chăm sóc những mảnh đời bất hạnh nhỏ nhoi kia. Mười hai năm nay, má đã bồng ẵm nâng niu, đã khóc đã cười theo những đứa con không sanh đẻ của mình. Tuần trước, bác sĩ Linh cảnh báo “Bé Mưa không thể qua mười ngày nữa. Cơ thể bé đã không còn sức đề kháng nữa rồi!”. Má Thêm bỏ bữa cơm chiều để chỉ nhìn Mưa. Thêm một thiên thần nữa sẽ rời bỏ trần gian nầy và người làm mẹ như má Thêm lại phải đớn đau lần nữa.

Sáng nay, má đã sửa soạn cho Mưa thật kỹ như đây là lần cuối cùng một người mẹ được chăm chút con. Mưa được mặc cái áo đầm đẹp nhất, đẹp hơn cái áo trong mơ của nó. Má đánh phấn lên gương mặt xanh xao đã mất dần sự sống kia, má kẽ mày, đánh chút phấn hồng rồi thoa son cho Mưa. Mưa ngồi yên cho má Thêm sửa soạn và bé đã nghe mệt. Bé không biết mình sắp chết. Bé chưa bao giờ biết về cái chết. Bé chỉ nghe hơi thở mình khó khăn, mắt nhìn mọi vật khi tỏ khi mờ. Nhưng niềm vui to tát quá đã vực bé dậy. Bé vui vì được mặc áo đẹp - Cái áo đẹp nhất từ nhỏ tới giờ mà bé có. Rồi được trang điểm như sắp lên sân khấu. Bé rất thích được thoa son. Bé thấy mình đẹp hơn mỗi lần má Thêm trang điểm cho bé.

Ngoài trời vẫn còn mưa. Đồng hồ chỉ 8g30. Mưa cảm thấy mỏi, cảm thấy chỉ muốn nằm ngủ một giấc. Nhưng cái áo đầm đã mặc rồi, những chỗ xếp nếp đều có một cái bông hồng làm cái áo giống như một vườn hoa. Mưa không dám nằm, cũng không dám dựa lưng vô ghế. Mưa chỉ sợ mấy cái bông hồng bị giẹp đi. Má Thêm đem tới ly sữa với cái ống hút: “Con uống đi! Má sẽ thoa son lại cho con mà!”. Rồi má Hòa đem vào phòng Mưa ổ bánh kem to tướng có rất nhiều hoa với dòng chữ “Mừng sinh nhật thứ sáu của Mưa”. Mưa bước xuống ghế, loạng choạng đến gần ổ bánh để nhìn cho tường tận. Bé nghe vui, một niềm vui chưa bao giờ có. Sinh nhật tổ chức mỗi tháng một lần cho tập thể, chưa lần nào Mưa được các má tổ chức sinh nhật riêng như vầy. Mưa không biết dòng chữ bằng kem ghi gì, nhưng Mưa đoán có tên mình. Mưa nghe mệt, hơi thở bé chừng như khó khăn hơn. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương và trên môi. Mưa lại ngồi vào ghế. Má Thêm đem lên một quả trứng luộc, món ăn thường ngày Mưa rất thích. Mưa còn chần chừ, má Thêm dịu dàng “Ăn đi con! Chút nữa má thoa son lại cho, không sao đâu. Má Thu đã về tới nửa đường rồi!”. Mưa cắn vào quả trứng, hai môi hơi vễu ra, bé sợ bay mất son trên môi. Má Thêm vuốt lại nếp áo, sửa lại mấy sợi tóc lòa xòa trên trán bé: “Con mệt không? Hay là dựa lưng vô ghế đi, má lấy cái gối cho con dựa nghe!”. Mưa lắc đầu: “Con không mệt. Con chờ má Thu đem quà về, mà sao má Thu đi lâu quá vậy?”.

* * *

Chiếc xe chở đoàn du lịch đã vượt hơn nửa đường về. Thu nhìn đồng hồ tay - chín giờ mười lăm “Chắc con bé chờ mỏi mắt rồi”. Thu cũng là má của bọn trẻ. Cô vừa đưa mười ba đứa trẻ đi du lịch Vũng Tàu về. Chúng là những học sinh xuất sắc -những đứa trẻ được đưa từ các nẻo đường trong thành phố với căn bịnh thế kỷ trong người - về đây. Chúng cũng được đi học, vui chơi và sống như những đứa trẻ bình thường khác. Có điều, vòng đời chúng cũng được định sẵn. Chúng mang trong những cái đầu trẻ thơ kia biết bao ước mơ mà mãi mãi chúng sẽ không thực hiện được. Tình trạng của bé Mưa má Thu cũng biết. Nhưng chuyến đi đã nằm trong kế hoạch của nhà tài trợ. Thu đã mua quà cho Mưa: mấy cái vòng tay xâu bằng những con ốc biển nhỏ bằng hột đậu. Chắc con bé thích lắm đây. Chiếc xe chở những thiên thần bé nhỏ vẫn bon bon trên đường. Thu nhìn chúng đang ngủ gà ngủ gật sau mấy ngày vui chơi thả sức. Cứ vui đi các con! Mỗi ngày là một niềm vui. Cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào, những thiên thần bé nhỏ của các má sẽ ra đi bất cứ lúc nào. Đời các con đã bất hạnh với chính cha mẹ ruột của mình thì các con hãy đón lấy hạnh phúc từ mái nhà chung với các má vẫn yêu thương các con như con đẻ. Bỗng dưng, Thu nghe bồn chồn, cô chồm tới trước nói với người tài xế: “Anh chạy mau lên chút nữa đi, tôi phải về cho kịp!”.

***

Chiếc xe chưa ngừng hẳn, Thu đã lao ra cửa. Cô nói với người lái xe: “Anh giùm coi cho mấy đứa nhỏ xuống, tôi có chuyện gấp!”. Thu chạy nhanh qua phòng khách, dãy hành lang vẫn bao nhiêu tấm gạch vậy mà Thu thấy hôm nay sao nó dài quá! Thu dừng lại trước phòng Mưa, mắt như dán vào con bé đang gục xuống trong tay má Thêm. Thu ngồi xuống, đỡ lấy cằm con bé nâng lên: “Má về rồi nè Mưa! Má Thu có quà cho con nè!”. Thu hấp tấp cầm tay con bé, đeo vội vàng mấy cái vòng đủ màu sắc ngộ nghĩnh vào cổ tay xanh xao gầy guộc của Mưa. Mưa từ từ mở mắt “Má Thu... về rồi hả! Con chờ... má... hồi sáng... giờ! Con... mặc áo đẹp nè! Có... có bánh nữa... má!...”. Cánh tay gầy guộc của Mưa bổng buông thỏng xuống, đầu con bé ngoẹo sang bên mà trên môi vẫn còn một nụ cười.

Ngoài trời, mưa bắt đầu nặng hạt.

Chia sẻ bài viết