Ánh nắng vàng vọt, yếu đuối của buổi chiều trở nên vô cùng quý giá bởi tin bão dữ đang đến gần. Người làng lo âu chờ đón cơn thịnh nộ mà thiên nhiên luôn gieo rắc xuống vùng đất này hằng năm thành mùa mưa lũ.
Kiên cố nhất làng cũng chỉ là dăm căn nhà xây cấp bốn, lợp ngói, còn lại là tranh tre nứa lá đơn sơ chẳng thể chống chọi, gìn giữ được gì bởi mọi sự che chắn, giằng buộc đều bất lực. Có người còn tính đến chuyện đào hầm, tìm hang trú bão. Nhưng toan tính đó không thể thành hiện thực do làng ở cạnh dòng sông có tiếng là hung hãn, nước mưa ở thượng nguồn về nhanh, lũ lụt dâng cao, tang tóc chực chờ.
Làng xa phố, xa thị trấn, cư dân lại không nhiều. Chẳng ai nhớ tuổi đời của làng nhưng nơi đây có ngôi đình thờ thành hoàng khang trang và chắc chắn. Ngoài việc tế lễ, đình là nơi tổ chức những sự kiện văn hóa của làng, hội họp luận bàn công việc của người dân vào buổi tối và lớp học của con em họ vào ban ngày.
Chợ làng họp ở mé sông, người mua kẻ bán khá nhộn nhịp nhưng chỉ một thoáng trước giờ ra đồng. Ở đó người ta dễ dàng trao đổi các mặt hàng mà mình có và nhận về cái mà mình cần. Từ con cá tới bó rau, từ lọ tương tới hạt gạo. Vì thế mà có lẽ chỉ nơi này người ta thoải mái đi chợ khi mà chẳng có đồng nào trong túi. Duy nhất có Thông, thầy giáo làng, là người xài tiền từ đồng lương thương binh của mình. Đồng lương đó bao cấp luôn sách vở cho hơn hai mươi đứa học trò của Thông.
Như mọi ngày, Thông ghé chợ sau khi tan lớp để mua vài thứ nhu yếu phẩm:
- Tơ bán cho tôi ít rau cải, ít cà. Không ăn mồng tơi nữa, ngán lắm rồi.
- Mồng tơi ăn mát mà thầy, lại dễ nấu Tơ nghiêng nghiêng mái đầu nói với Thông.
- Với tôi thì chẳng có gì là dễ, bởi vụng về. Thông vừa nói vừa nhìn xa xôi.
- Vẫn mua hai ngàn đồng hả thầy?
- Hai ngàn ít lắm, chiều nay học trò tôi lên trú bão tại đình, Tơ bán cho tôi hai mươi ngàn rau củ các loại.
- Hai mươi ngàn rau, ăn cả làng đó thầy ơi!
- Mai Tơ có đi bán không ?
- Chiều nay không biết tránh bão ở đâu nữa chớ nói gì buôn với bán.
- Tơ lên đình đi, giúp tôi chút chuyện được không ?
- Chút chuyện là chuyện gì?- Tơ vừa hỏi vừa tủm tỉm cười.
- Nấu nướng chớ có gì đâu.
Lời mộc mạc bâng quơ thế mà mặt Thông cũng đã nóng rần. Ngoài ba mươi, Thông mới có cảm giác này.
Hơn hai mươi đứa học trò mà có tới hàng chục cảnh đời gian lao, vất vả. Thông đã đi qua nhiều chiến trường, nhiều làng mạc chứng kiến nhiều cảnh tang thương. Hơn ai hết trái tim người lính luôn ray rứt trước những số phận ấy và luôn muốn cưu mang, đùm bọc đám trò nghèo như một cách tiếp tục nhiệm vụ của người lính trong thời bình. Ngoài ba mươi tuổi Thông vẫn sống độc thân không phải vì anh kén chọn mà vì anh sợ bạn đời sẽ ngại san sẻ gánh nặng ấy với anh.
- Thầy về trước đi, tí nữa em gánh rau cải lên đình cho.
- Cảm ơn Tơ nhiều, hẹn gặp.
Tơ chạy khắp chợ làng, gom hết mọi thứ nông sản, nhu yếu phẩm mà người ta muốn bán cho nhanh để về nhà lo bão. Sau khi nghe Tơ thuật lại chuyện thầy Thông và các em nhỏ đang tránh trú bão trên đình, cả chợ cùng gánh hàng lên đó, dù chẳng ai giàu có gì.
Khi cơn bão tới gần, Tơ ở lại đình chăm sóc, nấu nướng cho đàn trẻ. Thông cùng trai tráng trong làng tìm dây nhợ, cọc gỗ đến những căn nhà ọp ẹp trong làng giằng buộc cột kèo lại cho chắc chắn. Họ chỉ trở về khi mưa đã nặng hạt và gió đang hung hãn thét gào.
Nghe tiếng Thông về, người làng và đám trò nhỏ ùa ra hỏi thăm đủ chuyện, Thông nói :
- Bà con yên tâm, nhà đã được giằng buộc, người già trẻ nhỏ đã được di dời đến những nhà kiên cố trong làng. Không có việc cấp thiết thì bà con đừng ra ngoài, nguy hiểm lắm.
Họ trải chiếu, dọn cơm dưới ánh sáng nhàn nhạt trước bàn thờ. Ngoài kia mưa đang rượt đuổi, sấm chớp ầm ào. Bữa cơm thành bữa tiệc mặc dù chỉ có rau muống luộc chấm mắm ớt tỏi, cá rô đồng chiên giòn và canh khổ qua nấu tép.
Thông gắp con cá rô chiên ngon nhất bỏ vào chén Tơ :
- Thưởng công người vất vả.
- Thầy và các anh đây mới vất vả chứ em có khổ cực gì.
- Sự nghiệp chung mà Tơ.
- Sự nghiệp gì? Tơ ngơ ngác.
- Sự nghiệp trồng người.
- Có liên quan gì đến em đâu?
- Có đấy, không có Tơ ai nấu nướng, ai chăm lo cho đám học trò? Tơ là một nửa thế giới
Tơ đỏ mặt, trốn xuống bếp. Thông tự nhiên thấy hụt hẫng, đành gắp ít rau muống cho vào miệng nhai se sẽ để tận hưởng cho hết cái vị thanh thanh, giòn giòn, thơm thơm của nó. Thấy Thông trầm ngâm suy tư, mọi người cũng không nói gì nữa. Bất chợt chị Hoài, một người làng cất tiếng:
- "Dế ngâm sầu nhiều câu rỉ rả, nhớ bạn chung tình thức cả năm canh, chung này em kính mời anh
", ly trà thay rượu được ai đó trịnh trọng mời Thông.
- Sao không phải là Tơ hát nhỉ, mà là em Hoài - chồng chị Hoài đùa vui.
- Em quê mùa đâu dám Tơ lúc này đã trở lại mâm cơm, nói lí nhí như chỉ để mình nghe.
- Chia cho tôi chút quê mùa đó nhé, Tơ Thông bất chợt nhìn thẳng vào mắt Tơ, ánh nhìn tha thiết dịu dàng và đưa ly trà cho cô.
Tơ bưng ly trà Thông trao lòng ngập tràn sung sướng, cô thầm cảm ơn tình yêu thương vun đắp của mọi người. Nghĩ đến hạnh phúc ngày sau lòng cô bất chợt rộn rã, lâng lâng. Tơ thương Thông hiền hòa, nhân hậu từ lâu nên ngấm ngầm lo cho anh qua từng bó rau, con cá nhưng nghĩ tới phận mình nên chỉ biết âm thầm chờ đợi. Có lẽ Tơ thật tình không biết chứ hằng ngày Thông đều ghé quán cô mua hàng đã thành tiếng nhỏ to rất thiện ý. "Tơ không đẹp nhưng mặn mà, giỏi giang. Thầy Thông thật có mắt nhìn người". Còn Thông tin rằng từ nay anh đã tìm được người san sẻ trách nhiệm chăm sóc đàn học trò nghèo và yêu thương chúng như chính anh.
Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi nhưng không hung hãn như dự báo ban đầu. Trong đình làng, mọi người vẫn quây quần chờ cơn bão tan. Hình như bão đã đổi hướng. Ai cũng tin là ngày mai bầu trời sẽ quang đãng, nắng ấm chan hòa.