20/10/2008 - 21:49

Ước mong có điều kiện trị bệnh cho con

Người mẹ ngậm ngùi nói: “Nó đã 19 tuổi mà như con nít lên ba, không nói được gì, suốt ngày chỉ ngủ. Khi đói thì thức dậy đi ra ngồi trước ngạch cửa, tôi đút cho ăn. Vợ chồng tôi sanh đứa con đầu lòng như vậy nên cũng chẳng dám sinh đứa nữa”. Đó là hoàn cảnh của anh Nguyễn Văn Lê và chị Nguyễn Thị Lệ ở xã Nhơn Nghĩa, huyện Phong Điền, TP Cần Thơ.

Chị Lệ bên đứa con bệnh tật
Nguyễn Quốc Khanh. 

Được cán bộ xã Nhơn Nghĩa dẫn đường, tôi đến nhà chị Lệ. Trong nhà trống trơn chẳng có gì quý giá. Chị Lệ đang cặm cụi nấu ăn ở sau bếp. Thấy khách đến, chị vội vã lấy 2 cái ghế mời khách ngồi, còn chị thì ngồi bệt xuống nhà. Chị kể: Vợ chồng chị cưới nhau năm chị 22 tuổi, anh Lê 23 tuổi, nhà nghèo mẹ chị cho đôi vợ chồng trẻ cất nhà nhỏ ở tạm trên miếng đất vườn. Hằng ngày, hai vợ chồng đi làm thuê cho người ta. Qua năm sau, chị Lệ sinh được cháu Nguyễn Quốc Khanh, nhưng mới sinh ra mẹ con lại không được gần nhau. Bác sĩ nói cháu yếu lắm phải nằm trong máy hấp điện. Hai tuần sau, cháu Khanh xuất viện về nhà. Thấy cháu khù khờ, lúc đó, vợ chồng chị Lệ cứ nghĩ chắc cháu mới sinh nên còn yếu. Nhưng đến thôi nôi, cháu Khanh vẫn như đứa trẻ mới sinh. Vợ chồng chị Lệ đưa cháu đi khám, bác sĩ nói cháu bị chạm dây thần kinh ở não nên không chữa trị được. Từ đó, chị Lệ phải nghỉ việc, ở nhà chăm sóc cháu Khanh, anh Lê thì đi khuân vác cát, đá cho các ghe. Nhà nghèo, anh Lê kiếm được mỗi ngày vài chục ngàn đồng vừa mua gạo, thức ăn, thuốc cho cháu Khanh, tiết kiệm lắm mới đủ chi tiêu. Nhiều lúc túng thiếu chị Lệ chạy mượn bà con ở chung xóm.

Quanh quẩn lo cái ăn, lo thuốc thang cho con, căn nhà lá của anh chị cũng tả tơi mà không có tiền cất lại. Thấy vậy, UBND xã Nhơn Nghĩa, vận động mạnh thường quân để cất nhà tình thương cho anh chị. Có được nơi che mưa che nắng, hai vợ chồng mừng lắm. Càng lớn, bệnh của cháu Khanh nặng hơn. Cháu thường xuyên bị co giật, tối không ngủ, nhiều đêm chị Lệ phải thức trắng để chăm sóc con. Ngày thì cháu ngủ nhiều, những lúc vậy, sợ con đói, chị Lệ phải đánh thức con dậy, rồi đút từng muỗng cơm cho con. Chị nói: “Đến bây giờ đã 19 tuổi rồi mà cháu vẫn thế, không nói được câu nào. Vợ chồng tôi ao ước, nó gọi một tiếng cha hoặc mẹ thì vui biết chừng nào”. Năm rồi, thấy Khanh nóng sốt, co giật quá, chị Lệ đưa cháu lên Cần Thơ trị bệnh. Bác sĩ ở đây cho toa thuốc mua thuốc cho cháu uống và hướng dẫn làm đơn để gia đình lãnh thuốc ở trạm y tế xã hàng tháng cho cháu.

Nhìn cơ thể chị Lệ gầy guộc, gương mặt hốc hác do nhiều đêm thức trắng chăm sóc cho con, hàng xóm thấy vậy rất thương, có nhà cho gạo, có nhà giăng lưới bắt được cá ngon cũng cho chị để nấu cho cháu Khanh ăn. Ông Nguyễn Văn Sang, cán bộ xóa đói giảm nghèo xã Nhơn Nghĩa, cho biết: “Hai vợ chồng chị Lệ hiền lắm, lo đi làm thuê làm mướn cho người ta. Giờ con cái bệnh tật, chỉ có anh Lê đi làm nuôi cả nhà. Vào những dịp lễ, Tết địa phương luôn dành một phần quà gởi cho gia đình chị Lệ. Hiện giờ gia đình chị Lệ gặp khó khăn và là hộ nghèo trong xã”.

Mong những nhà hảo tâm gần xa hãy giúp đỡ, tiếp thêm sức mạnh cho vợ chồng chị Lệ vượt qua nghịch cảnh, có thêm nghị lực nuôi dạy cháu Khanh.

PHI YẾN

Chia sẻ bài viết