06/12/2019 - 20:07

Hẹn một mùa vui

Hôm chị dẫn con gái vào trại giam thăm chồng, nhìn cảnh hai cha con nói chuyện vui vẻ, chị thấy lòng rưng rưng xúc động. Anh dặn con ở nhà nhớ chăm chỉ học hành, phụ nội và mẹ làm việc nhà, lo cho em, đợi cha về sẽ bù đắp. Mới đó mà hơn 3 năm. Nghe quản giáo nói, chồng cải tạo rất tốt, có thể sẽ được xét giảm án trước thời hạn, về trong dịp Tết, chị mừng khôn xiết, lật đật gọi điện báo tin cho má chồng hay.

Con gái mở điện thoại cho cha coi mấy tấm hình chụp mảnh đất cặp hông nhà mà lúc trước, má chồng kêu cải tạo trồng cây ăn trái nhưng anh chưa kịp thực hiện, nay là một vườn rau xanh tốt, mướp, bầu lúc lỉu trái, dưới thấp là rau muống, ớt và các loại rau thơm. Thành quả này do công sức của má chồng và 3 mẹ con chị dày công chăm sóc cả năm qua. Nhờ có rau cải bán hằng ngày, cả nhà đỡ phần tiền chợ. Anh nghe con gái kể chuyện mà ước chi được đứng giữa khung cảnh thân thương ấy, cuốc đất, tưới cây, hít thở bầu không khí trong lành. Cuộc đời mỗi người có nhiều ngã rẽ, anh đã chọn sai đường nên gánh chịu hậu quả đã đành, còn liên lụy mẹ già, vợ con.

Mấy năm trước, anh có bàn với chị gom tiền hùn với bạn học mở cửa hàng mua bán phụ tùng ô tô và mua ô tô cũ cho thuê. Chị cản nhưng anh không nghe lời. Sau khi lấy được tiền hơn tỉ đồng, bạn bỏ trốn. Buồn chán, anh sa đà nhậu nhẹt, rồi vướng vào ma túy. Một lần, không chịu nổi cơn đói thuốc, anh nhận lời giao ma túy cho người khác để được chia phần sử dụng. Anh bị công an bắt, xét xử với mức án 4 năm tù tội vận chuyển trái phép chất ma túy. Biết chuyện, má anh ngất xỉu, nhập viện cấp cứu…

Ban đầu, chị định giấu nhưng cô con gái 15 tuổi biết chuyện và ứng xử chín chắn, trưởng thành hơn mẹ nghĩ. Con gái không mặc cảm cha đi tù mà ngược lại mạnh mẽ hơn, học ngày càng giỏi, là nguồn động viên tinh thần cho chị, khuyên giải bà nội đừng giận cha. Mỗi lần mẹ vào trại, nếu không đi theo được, con gái sẽ viết thư gởi cha. Ở nhà, con gái thay cha lo cho nội, phụ mẹ đưa rước em trai. Tình thương cha trong sáng của con khiến bao buồn tủi trong chị tan biến, vun đắp thêm sợi dây ân tình, cố gắng đợi chồng mãn hạn tù về sum họp.

Hơn 3 năm qua, chị gồng gánh gia đình, khổ không kể xiết. Chị nghỉ việc ở công ty, mở cửa hàng tạp hóa nhỏ tại nhà để má chồng buôn bán, trông coi nhà cửa. Còn chị, vừa bán hàng online, phụ trách quản lý quán cho một số người bạn, ban đêm nhận sổ sách, bảng lương về làm thêm... Chị đã kiên cường vượt qua tất cả, từ nghịch cảnh bên ngoài đến cảm giác cô đơn trong lòng. Những lần vào thăm chồng, dù không nói ra nhưng anh biết bởi chị ốm đi nhiều, gương mặt hốc hác vì thiếu ngủ, lo toan, bàn tay không còn mềm mại như xưa mà thô ráp bởi cực nhọc, tảo tần. Anh cảm ơn chị đã không bỏ anh trong cơn sóng gió và hứa không bao giờ vấp ngã  nữa.

Bao nỗ lực nay đã có kết quả. Giờ chồng sắp về nhà, coi như khép lại quá khứ, xây dựng trang đời mới. Chị tin với sự hy sinh và tình cảm chân thành, hạnh phúc sẽ đơm hoa.

CÁT TƯỜNG

Chia sẻ bài viết