07/03/2009 - 21:36

Nải chuối vàng

Truyện ngắn: NGUYỄN - KIM

Ở cái ấp xa xôi thuộc huyện Đông này, từ người già cho tới đứa con nít ai cũng biết Tư Đờn. Chẳng phải nổi tiếng do tên cúng cơm cha anh vì yêu nghề kéo đờn đám tang đặt, mà bởi tính tình và hình dạng anh hơi khác người. Tuổi tác chưa tới năm mươi mà chuyên mặc bà ba trắng, ưa đi guốc vông, đặc biệt trên đầu để một búi tó nhỏng nhảnh cỡ củ tỏi trông thật lạ lùng. Tư Đờn thích nghe những chuyện thuộc loại huyền bí, tâm linh, hoang đường và rất tin tưởng vào các thầy bói toán tìm tài vật. Tư Đờn quan hệ chòm xóm tốt, gia đình tương đối êm ấm tuy anh có máu gia trưởng một chút...

Như thường lệ, khoảng gần 5 giờ sáng là quán bà Năm đã đông khách, chủ yếu người trong xóm uống cà phê tán gẫu, tranh thủ thời gian còn ra làm đồng. Tư Đờn lững thững bước vào, xa xa trông anh hệt một ông già với dáng đi khệnh khạng, lừng khừng. Qua ngạch cửa vấp phải ông Địa, ông Thần tài kê trên mấy cục gạch đau điếng, anh đổ quạu lớn tiếng:

- Bà Năm ơi! Linh tại ngã bất linh tại ngã... Mai ngày tốt bà thỉnh mấy ổng xê vô trong lấy đường đi, nhớ để dưới đất mới đúng sách!

 

Nghe loáng thoáng khách đang bàn tán về chuyện Mười Tròn ấp bên vừa mở trại mộc lớn, Tư Đờn gọi nhanh ly cà phê rồi ngồi xuống đưa tin sốt dẻo:

- Biết vì sao Mười Tròn phất lẹ không bà con? Tiểu phú do cần, còn Đại phú do thiên. Hắn ta đào giếng may mắn vớ được cái cơi đựng trầu bằng vàng ròng, đường kính cỡ gang tay...

Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, nhao nhao hỏi tới:

- Anh Tư có tận mắt thấy không?

- Sao tui nghe Mười Tròn trúng số cặp mà?

Tự ái dồn dập, Tư Đờn nổi gân cổ:

- Mấy quí vị chưa biết từ ngàn xưa tới giờ qua bao triều đại vua chúa, chiến tranh, biến động lịch sử khiến cung điện thành quách cùng ngọc ngà châu báu vùi chôn dưới lòng đất vô số kể. Bên phương Tây, người ta tra cứu sách vở rồi ra tận đại dương dò tìm, trục vớt hàng hà sa số báu vật. Mình thì gốc nông dân, cho nên ai có phúc dày đức lớn trời sẽ cho...

Bác Sáu hưu trí cười khì:

- Cứ cho là có thật, nhưng trong cuộc sống thực tế cũng chớ nên mơ màng viễn vông quá mà hại trí não mình. Có câu nhân định thắng thiên, nghĩa là...

Bác ngừng lời khi có một thanh niên tay cầm bó cần câu cắm cùng xâu ếch bước vào, miệng oang oang:

- Chào bác Sáu cùng chư vị! à... có chú Tư-nho-chùm đây rồi. Nghe nói bên ấp Rạch Rô có cha thầy ngoại cảm nào đó chuyên tìm hài cốt, tay trong chỉ điểm trật lất, xúi gia chủ đào xới đã đời được... nửa chiếc xuồng bể. Họ giận rượt chạy có cờ!

Nhịp tay xuống bàn, Tư Đờn lắc đầu khinh thị:

- Thằng Tèo mày biết một mà hổng biết hai! Thầy bà phải nắm rõ tử vi, đẩu số, bát tự, lục nhâm... mới linh ứng, còn đồ bập bẹ đó nói làm gì? Nhân bất học bất tri lý! Bà Năm ghi sổ giùm ly cà phê. Thôi, tui về trước nghen bà con!

- Ủa... chú Tư ở lại kể tiếp chuyện ma gà, ma gáo hồi qua nghe chơi!

Hứ một tiếng, Tư Đờn lộc cộc đôi guốc gỗ đi thẳng...

***

Ngày rằm tháng sau, Tư Đờn đi Châu Đốc cúng vía Bà và sẵn trớn viếng núi Ba Thê luôn. Nhát gan như anh cũng dám thuê xe ôm chạy vòng vèo lên tận ngọn, gặp những cua dốc đứng anh nhắm tít mắt, trống ngực dồn dập, miệng lâm râm bài kinh cứu nạn. Thắp nhang chỗ di tích Thạch đại đao xong, ngắm cảnh một lúc anh lột guốc cầm tay lò dò leo lên ngọn Ông Tà. Anh thành kính khấn vái ơn trên độ trì mạnh giỏi và mau... giàu có bằng của hoạnh tài. Trở xuống gần tới chân núi, tình cờ gặp một vị “tu sĩ ẩn cư” xương xẩu ngồi tham thiền bên hốc đá, lạnh lùng đưa tay ngoắc, anh giật mình kinh sợ riu ríu nghe theo. Quan sát cảnh rêu phong cùng những dòng chữ Tây Tàu lộn xộn, hình thù kỳ quái vẽ trên các tảng đá hùng vĩ, Tư Đờn choáng váng cho rằng mình đã gặp kỳ nhân. Hỏi kỹ tuổi tác, gia cảnh cùng hướng nhà anh, thầy bấm đốt tay ngẫm nghĩ rồi kêu lên sửng sốt:

- Ngũ thập tri thiên mệnh! Giáp lộc tại Dần... Ất tại Mão... Bính... Mậu lộc Tỵ... Chu choa... phong sinh, thủy khởi hảo vận lai. Trời sắp cho thí chủ hưởng lộc lớn, rõ chưa?

Lùng bùng hai lỗ tai, Tư Đờn buông rơi đôi guốc, miệng lắp bắp:

- Lộc lớn... mà nơi đâu vậy thầy?

Lim dim mắt, thầy thủng thẳng nói:

- Thiên cơ bất khả lậu! thí chủ hỏi nhiều quá. Thổ sanh Kim. Chuyện này do tiền định, nhỏ nhặt như cái ăn cái uống cũng phải theo vậy. Nhất ẩm nhất trác giai tiền định!

Hiểu được chút ít, Tư Đờn lòng mừng khấp khởi xá sâu thầy một xá:

- Dạ... nếu nay mai có người thành tâm rước thầy vân du một chuyến thì thầy nghĩ thế nào?

- Hữu thỉnh hữu lai! tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa tợ thiên kim...

Ngó mặt trời gần đứng bóng, Tư Đờn đứng lên móc túi lấy hai tờ bạc 100 ngàn đồng đặt nhẹ vào cái dĩa cáu bẩn. Liếc thấy thầy hơi cau mặt, anh vội nhón thêm một tờ nữa đặt chung rồi lí nhí nói lời từ giã. Gật nhẹ đầu, thầy lẩm bẩm:

- Còn cơ duyên... hẹn ngày tái ngộ! Thí chủ hồi gia bình an...

Trên chuyến xe khách vượt quãng đường xa trở về nhà, lòng Tư Đờn rộn rã niềm vui vì đã gặp bậc cao nhân thông thiên bác học!

Rằm tháng sau, Tư Đờn bí mật đi chuyến xe 2 giờ sáng lên núi Ba Thê rước thầy “Thông thiên cư sĩ”, tục danh Hai Đạo. Không mặc chiếc áo dài cũ màu dà như hôm trước, thầy chơi cái bành-tô, quần ka ki lửng, giày ba ta và kèm theo thằng đệ tử chừng 15 tuổi, gầy nhom chẳng kém thầy. Chiều về tới nhà, trong lúc Tư Đờn hối vợ con chuẩn bị tiếp đãi thì thầy chắp tay sau lưng đi từ trước ra sau, vào cả buồng ngủ... Ngồi vào bàn nước, thầy gục gặt:

- Bàn thờ liệt tổ liệt tông, Cửu thiên huyền nữ... đâu ra đó, tốt! Ái chà... thân phụ, thân mẫu của hai vợ chồng sao lại thờ chung? phải tách riêng họ ra!

Vợ Tư Đờn lo lắng bước lại gần thầy:

- Dạ... hồi còn sống sui gia hòa thuận, gần gũi. Sao bây giờ...

- Cõi âm dương cách biệt, xuống dưới đó làm sao em... à thím biết được?

Tư Đờn chen vào:

- Bà nên nghe lời thầy, đừng hỏi. Ra sau bắt cặp vịt nấu cháo trước cúng sau dùng. Thầy theo phái hòa đồng đời với đạo, chay mặn gì cũng... độ được hết!

Dọn bàn giữa nhà, thầy soạn trong tay nải ra bộ đồ nghề chuông, mõ, xấp giấy hồng điều, vài hình tượng lòe loẹt. Đang mím môi gò từng chữ ngoằn ngoèo, thằng Phú con Tư Đờn tò mò sờ nắn những hình nhân. Ngước lên thấy, thầy giật mình ngăn lại:

- Đừng! ba thằng âm binh này yểm bùa rồi, con giỡn mặt rủi nó lên cơn khùng vật cổ chết tươi chớ hổng chơi!

Thằng nhỏ sợ hãi, đứng tiu nghỉu. Đệ tử thầy đang sốt ruột xoa xoa bụng, nhân cơ hội liền khều tay nó cùng ra sau.

Cúng vái xong xuôi, thầy bấm tay nghiêm mặt bảo vợ chồng gia chủ:

- Mai mười sáu âm, mười hai giờ khuya ra vườn tìm tài vật. Thầy vừa nhận được “điển” của các chức sắc cao cấp cho thông tin chính xác là dưới nền đất vườn có... nải chuối vàng nặng hơn chục ký lô, in như nó... chạy từ Giồng Tháp qua!

Trống ngực đập thình thịch, Tư Đờn nghẹn giọng:

- Năm rồi, thầy Tám ở vàm Cá Chốt cũng tới coi biểu đào chỗ bàn thiên được có nửa cái... cối đá. Thầy làm ơn coi kỹ...

- Hừ... chưa đạt huyền cơ diệu toán tìm trăm năm sói đầu chưa gặp. Vận qua thì vàng mất màu, thời đến sắt gỉ cũng tỏa sáng mà!

Vợ Tư Đờn mừng quýnh chẳng cần ý tứ, chồm sát vai thầy run run hỏi:

- Dạ... chuối thì có nhiều loại, còn đây là chuối gì thầy cho em... ý quên cho con biết!

Cười dễ dãi, thầy Hai Đạo thì thầm kề sát tai vợ Tư Đờn:

- Đừng xưng con, thầy tổn thọ, cứ xưng... em cho thân mật, thầy cho phép! Chuối cúng mấy thế kỷ trước là... chuối ngự, trái to cỡ bắp tay thầy nè... em!

Tư Đờn trầm ngâm lẩm bẩm:

- Phải chi chuối vàng mà được... cả quày thì ngon biết mấy!

- Họa phúc tự thân, trời cho bao nhiêu hưởng bấy nhiêu. Đệ tử đâu? đốt mấy đạo bùa này cho thầy!

Thằng đệ tử từ sau bếp bước lên, tay bưng tô cơm nguội với con khô mặn ăn đỡ, vẻ mặt sượng sùng. Thầy Hai Đạo đổi sắc giận, ngó lơ không nhìn. Biết ý thầy sĩ diện, vợ chồng Tư Đờn vội dọn nhanh mâm rượu thịt ra bàn lớn...

Chiêu đãi, hầu hạ thầy qua ngày hôm sau,vào buổi chiều Tư Đờn nhờ thằng Tèo chiêu mộ tám thanh niên có sức vóc tới theo yêu cầu của thầy. Trải ba chiếc đệm ngoài sân bày nồi cháo cá, lươn um, sò nghêu... ê hề cùng can rượu nếp, gia chủ an tâm trước giờ khai quật nải chuối vàng, mà có khi... vài nải chưa biết chừng! “Thông thiên cư sĩ” tuyên bố lý do rất long trọng và buộc những anh em làm thuê thề không tiết lộ thông tin này cho bất kỳ ai biết. Lúc đầu ai cũng dè dặt, nhưng sau thấy thầy ăn nói bình dân và hơi... bạt mạng nên anh em rốt cũng đồng tình.

Một anh ngó thầy lom lom:

- Xin hỏi thiệt thầy... Núi non chắc phải có đá quý, thầy hổng xủ vài quẻ kiếm ba mớ đủ sướng đời, tội chi... giang hồ xơ xác vầy?

- Chú mày đội mũ làm sao nhìn thấy trời? Cái thiên mệnh nó định số thầy không có miếng ngói che đầu thì phải làm theo, dám kháng chỉ là chết, hiểu chưa? Thà rằng sống đời phiêu diêu tự tại “Ra đi gặp vịt cũng lùa... gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu”. Nào... vô vô!

Nhậu nhẹt tới gần 10 giờ, thầy ngà ngà say bảo cần dưỡng thần, tập trung nguyên khí. Dìu thầy vô buồng xong, Tư Đờn còn nghe tiếng thầy nhừa nhựa a lô bằng cái ĐTDĐ cũ mèm dắt bên thắt lưng:

- A lô! chú Mười đầm tôm hả? đầu tháng sau tôi mới về cúng giải hạn cho vợ chú được... vụ đó phải cử kiêng tuyệt đối nghen. Ừ... cho xe con lên am đón thầy. Cáo lỗi giùm quý huynh đệ ở Hà Nội là thầy không ra được... dị ứng máy bay ấy mà... A lô... bái bai!

***

Mười hai giờ đêm, lễ vật cúng bái bày ra khu vườn, khói nhang lập lòe, đèn cầy cắm xung quanh. Thầy mặc chiếc áo dài màu dà, vấn khăn đỏ trên đầu, hai tay hai bó nhang cháy đỏ, miệng đọc chú, chân bước dọc ngang trong vườn. Định vị cho đệ tử cắm cọc làm dấu, thầy gạt mồ hôi trán ra lệnh:

- Đào sâu một thước tám, không dư thiếu một phân. Cấm đùa giỡn, nói bậy nói bạ!

Tám thanh niên lẳng lặng làm theo, hì hục vung cuốc xẻng bứng cây, xới đất. Vợ chồng Tư Đờn chong mắt phập phồng chờ đợi điều kỳ diệu. Thầy tựa lưng gốc xoài, phe phẩy quạt, nhâm nhi ly rượu coi đây như chuyện bình thường. Thằng đệ tử ngồi chồm hổm bưng tô cơm ăn vồ vập như người nhịn đói lâu ngày, mặc kệ ánh mắt soi mói khó chịu của sư phụ. Con trai gia chủ thì soi đèn pin mò nhặt phế liệu lẫn trong đống đất càng lúc càng vun cao. Nghe báo cáo đã đào hơn một thước tám chẳng gặp gì, thầy lại thắp nhang, đốt bùa, gieo quẻ định vị thêm... bốn chỗ nữa, lệnh tiếp tục đào. Vợ Tư Đờn bấm chồng nói khẽ:

- Mấy cái hố này đào sâu như hầm... bẫy cọp, tui đếm thử tiêu tùng hết mười cây cam, năm cây sầu riêng, chưa kể bể đường ống thoát nước...

Nghe loáng thoáng, thầy Hai Đạo an ủi:

- Chén cơm ăn có khi còn đổ, vệ tinh bay trên trời vẫn gặp trục trặc đứng máy mà... em! Chỉ cần một cái... vỏ chuối vàng cũng dư sức bù đắp những thiệt hại nhỏ này. Ăn thua mình có lòng tin, đã đốt hương thì đừng sợ khói, thầy lo tất!

Chợt có tiếng thằng Phú hét to:

- Vô mánh!

Ai nấy nhảy nhổm chạy lại hố đào rồi thất vọng khi con trai gia chủ đưa ra đoạn máng xối thiếc cong queo. Tư Đờn thở dài:

- Sanh tử bất sanh tâm... Sanh ngưu vô sanh giác. Thằng ôn dịch phá đám, làm mừng hụt!

Năm giờ sáng. Khi đám thanh niên chặt cây mít rồi đào sâu đâu chừng một thước tây thì thầy thở dài ra lệnh ngưng tay, nghiêm mặt phán:

- Các “điển” thầy nhận được bị những vong chết bờ chết bụi làm nhiễu sóng. Hoặc do thầy chủ quan không ra chiêu “Tiên phát chế nhân” khống chế trước, nải chuối vàng nó thừa cơ quanh co né tránh. Thôi để lần sau thầy thỉnh thị sư phụ thì chắc chắn trục được, trăm phần trăm! Các huynh đệ nghỉ tay...

Trong lòng thất vọng, vợ Tư Đờn gượng chắp tay trước ngực:

- Dạ... mời thầy vô rửa ráy rồi dùng bữa sáng. Thua keo này bày keo khác!

Đợi thầy đi khuất, Tư Đờn rầu rĩ đi vòng quanh khu vườn bị đào xới hoang tàn, cây trồng nằm rũ rượi như sau trận bão dữ. Lòng như lửa đốt, anh gọi đám thanh niên lại dặn dò:

- Tao thanh toán tiền công sòng phẳng, nhưng cấm hé môi chuyện này nghen bây! Nhất là thằng Tèo, ra quán bà Năm mà bép xép tao xử tại chỗ liền...

***

Mặt trời lên cao khoảng giữa bụi tre, không gian vắng lặng. Rót cho thầy ly nước trà nguội, Tư Đờn đắn đo lên tiếng:

- Dạ... thầy tính lộ phí là bao nhiêu.

Thằng đệ tử hích vai ba lần, thầy mới ngập ngừng:

- Nhà đại gia khác, đây khác. Hai thầy trò xin nhận tượng trưng... hai triệu thôi!

Vợ Tư Đờn thảng thốt kêu lên:

- Thầy... thầy nói bao nhiêu? Hai triệu à? Đào xới tanh bành mà chưa...

Thằng Phú đang ngồi ở ngạch cửa khoái chí với bao phế liệu, nghe mập mờ tưởng hỏi mình vội chạy vô nói lớn:

- Dạ... tổng cộng mười hai ký bốn trăm gờ ram sắt vụn, kẽm gai, tám trăm gờ ram nhôm với lại...

Thầy Hai Đạo ho khan một tiếng, cúi xuống cột dây tay nải. Tư Đờn đổ quạu lột chiếc guốc ném thằng con trai ăn nói trật chìa. Nó né, chạy mất. Gằm mặt mở tủ lấy đủ tiền đưa thầy, anh tiễn ra cổng không nói một lời nào. Xá ba xá chào gia chủ, thầy ân cần dặn thêm:

- Bữa nay mười bảy, có rước thầy thì khoảng ba mươi tốt ngày. Kỳ tới thuê đại chiếc tắc xi đi cho êm, ngồi xe đò nhức mình quá cũng hại cái thần khí tản mát. Bần đạo xin kiếu vợ chồng gia chủ!

Vợ Tư Đờn ngồi bó gối ở bậc thềm chẳng buồn đứng lên đáp lễ. Tư Đờn đi vòng ra vườn thẫn thờ ngó quanh rồi như điên tiết anh vung chân đá phăng cái bàn cúng, hũ sành cắm nhang lăn lông lốc xuống cái hố sâu hoắm. Tiếng bác Sáu hưu trí vọng bên rào khiến anh giật thót người:

- Sao bữa nay hổng ra quán uống cà phê vậy Tư Đờn? Ủa... vườn tược bị... voi rừng về quậy phá hả?

Chia sẻ bài viết