21/08/2009 - 09:00

Ấn Độ cách mạng hóa giáo dục phổ thông

Cơ sở hạ tầng giáo dục phổ thông ở Ấn Độ còn nghèo nàn.
Ảnh: World Resources Institute

Quốc hội Ấn Độ mới đây thông qua dự luật giáo dục quan trọng, theo đó bắt buộc các bang đảm bảo giáo dục phổ thông miễn phí cho trẻ em từ 6 đến 14 tuổi. Theo Bộ trưởng phát triển nguồn nhân lực Kapil Sibal, đạo luật mang tính lịch sử này sẽ là kim chỉ nam giúp Ấn Độ thực hiện cuộc cách mạng giáo dục sâu rộng nhằm đẩy lùi giặc dốt, đồng thời tạo ra “tài sản trí tuệ” giúp nước này đạt mục tiêu trở thành “trung tâm tri thức” trong 15-20 năm tới.

Sở dĩ việc phê chuẩn Luật “Quyền được hưởng nền giáo dục bắt buộc và miễn phí” được gọi là sự kiện lịch sử là vì kể từ khi Ấn Độ giành độc lập (năm 1947) đến nay, đây là lần đầu tiên tất cả trẻ em không phân biệt giàu nghèo đều được quyền cắp sách đến trường. Theo thống kê, đất nước đông dân thứ 2 trên thế giới hiện có 70 triệu trẻ em không được đi học và hơn 1/3 dân số (trên 300 triệu người) mù chữ do sống dưới mức nghèo khổ. Trong khi đó, ngân sách cho giáo dục chưa bao giờ vượt quá 3,4% GDP nên bấy lâu giáo dục trở thành mảnh đất màu mỡ của khu vực tư nhân.

Theo điều tra của Phòng Thương mại và Công nghiệp Ấn Độ, học phí mỗi năm tại trường tư thục trung bình khoảng 35.000 rupee (12,8 triệu đồng)/trẻ. Đó là chưa kể gia đình phải chi thêm các khoản như chi phí đi lại, tiền cơm trưa, giày dép, đồng phục, sách vở... bình quân mỗi năm khoảng 30.000-35.000 rupee nữa. Với chi phí đắt đỏ như vậy, giáo dục chỉ dành cho tầng lớp khá giả. Hiện nay ở Ấn Độ, hơn 30 triệu trẻ em đang theo học tại các trường dân lập.

Với sự bảo hộ của Luật giáo dục mới, trẻ em Ấn Độ được hưởng nền giáo dục bắt buộc và miễn phí cho tới năm lớp 8. Theo Bộ trưởng Kapil Sibal, không chỉ bảo đảm quyền được đi học của trẻ em, luật còn qui định về chất lượng giáo dục, cơ sở hạ tầng, tỷ lệ dạy - học, năng lực đội ngũ giáo viên. Luật đề ra việc xây mới hệ thống trường công, đồng thời bắt buộc tất cả trường tư dành 25% chỉ tiêu cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.

Trong khi đó, giáo viên phổ thông có 5 năm để phấn đấu đạt chuẩn năng lực giáo dục nếu không muốn bị mất việc. Tương tự, các trường có 3 năm nâng cấp để đạt chuẩn về chất lượng cơ sở hạ tầng như có sân chơi, hệ thống nước uống, nhà vệ sinh, thư viện... nếu không muốn bị đóng cửa. “Chúng ta xây dựng đất nước Ấn Độ ra sao khi có tới 88% học sinh không được vào đại học?”, ông Sibal nhấn mạnh như vậy khi cho rằng dự luật này cũng sẽ góp phần thay đổi diện mạo của nền giáo dục bậc cao của Ấn Độ.

Mặc dù được đánh giá cao nhưng theo giới phân tích, luật cải cách giáo dục của Ấn Độ vẫn còn nhiều hạn chế khi không bao quát trẻ em dưới 6 tuổi vì thế không nhận thấy tầm quan trọng những năm đầu phát triển của trẻ. Đồng thời, các điều khoản của luật chưa chú trọng cải thiện tình trạng mất cân đối giữa hệ thống giáo dục công lập và tư thục, cũng như không đảm bảo sự bình đẳng trong đối xử dành cho 25% học sinh nghèo học ở trường dân lập.

THUẬN HẢI
(Theo Thaindia, AN.it, GulfTimes, IANS, BBC)

Ước tính, để thực thi Luật “Quyền được hưởng nền giáo dục bắt buộc và miễn phí”, Ấn Độ cần chi khoảng 2.280 tỉ rupee (835 nghìn tỉ đồng) trong 7 năm tới.


Chia sẻ bài viết